Tuổi Học Trò

Đã hẹn sẵn, tiếng trống báo hiệu giờ tan trường vừa điểm, ba chúng tôi lấy cặp và nón thật nhanh.

Trên đường đi chúng tôi bàn tính và phân công. Oanh cao, tóc lại dài, khó chạy nên ôm 3 cặp táp. Minh Châu và tôi nhỏ hơn, chạy nhanh nên nhiệm vụ đuổi theo và bắt những cánh bướm để ép vào quyển lưu bút xanh mướt tuổi hồng.

Dọc hai bên lề đường, những bụi hoa và cây dại chen nhau, nơi đó bướm bay nhiều lắm! Mùa hè sắp đến, chúng tôi cần 3 con bướm điểm tô cho trang sách vở để lưu lại vết tích kỹ niệm không gầy hao theo năm tháng thủy triều. Minh Châu nói: “Bướm trắng nhỏ và vàng có chấm đen ở cánh nhiều lắm! Mình hãy bắt những con màu đẹp và to hơn”. Chúng tôi đang chọn lựa.

– Ô! Có cánh bướm to màu tím đậm!

Hai đứa đuổi theo. Lấy chiếc nón lá làm dụng cụ, tôi chụp được con bướm vào nón, nhưng vướng cành cây, bướm đã thoát! Minh châu la lên: “Bạn để đó cho mình”.
Minh Châu chụp được bướm và kéo thật thấp chiếc nón lá, cái nón méo một bên, con bướm lại thoát. Vành nón của Minh Châu gãy: ” Oanh đội nón này đi! Đưa nón bạn cho mình!”

Con bướm như đùa giỡn cùng chúng tôi. Nó bay rồi đậu lại, rồi bay. Chúng tôi mãi đuổi theo bướm mà chạy vào vườn của một villa sát đó. Chúng tôi cười nói ồn ào quên là giờ nghĩ trưa. Từ phía sau, người đàn bà bước ra, miệng trổ một tràn tiếng Tàu, tay xua đuổi chúng tôi như đuổi những con gà. Thấy điệu bộ của bà, ba chúng tôi không sợ mà đồng cất tiếng cười thật to. Hình như con bướm cũng vui theo tiếng cười ròn rã của chúng tôi nên đậu ngay trên cỏ, gần chỗ Minh Châu đứng. Minh Châu chụp được bướm vào nón, và đang nằm dài xuống để giở nón đem bướm ra.

Oanh la to: “Chạy, chạy các bạn ơi! Bà Tàu cầm cây to ra đánh kìa!” Tôi cũng vừa chạy vừa la: “Minh Châu! Chạy mau!” Minh Châu trong tư thế nằm, vụt đứng dậy chạy, bỏ cả nón và đôi guốc. Chúng tôi ra ngoài đường, đứng nhìn vào. Người đàn bà đến thâu chiến lợi phẩm: chiếc nón lá và đôi guốc. Con bướm thoát thân.

Chúng tôi đứng chờ. Hy vọng sẽ được trả lại. Người đàn bà đó đi ra, tay cầm một sợi giây xích to khóa cửa cổng. Rồi bà lại trở ra, tay cầm chiếc nón lá và đôi guốc. Tất cả đã bị chẻ ra làm hai, bà thản nhiên treo trên cửa sắc. Ba chúng tôi sửng sờ và lủi thủi đi về. Thấy Minh Châu và Oanh buồn, tôi nói: “Có 2 cái nón bà vú mới mua cho, bà nói tôi đội nón như ăn gỏi, nay tặng lại 2 bạn, còn guốc thì tôi không có”. Oanh cười: “Ghé nhà Oanh đi! Tặng Minh Châu đôi guốc Huế đẹp lắm!” Vậy là mọi việc được giải quyết êm đẹp, chúng tôi lại vui cười.

Hôm nay, cô giáo dạy Việt văn bị bệnh, chúng tôi được nghĩ 2 giờ sau. Trên đường về, 3 đứa lại bàn đến quyển lưu bút. Không có bướm thì mình hái hoa phượng ép vào, vì hoa phượng là hoa học trò.

Cả ba đều đồng ý và thực hành ngay. Trên đường về có cây hoa phượng nở những chùm hoa rất thấp, Oanh cao nhón lên là được, cả ba hăm hở đi đến. Ôi! Những chùm hoa thấp ai hái mất rồi! Chỉ còn trên cao. Oanh vẫn nhiệm vụ cũ, ôm 3 cái cặp, Minh Châu người có da thịt hơn thì ngồi xuống, tôi leo lên vai, bạn từ từ đứng dậy, tôi trèo lên cây. Tôi vừa lên cây, nhưng tay không với tới những chùm hoa phượng, hoa nở tít ở đầu cành, phải bò ra xa, tôi run quá! Không biết làm sao!

Chợt nghe tiếng la của hai bạn: “Trốn cho kỹ trên cây, anh Lân đang đi đến kìa”. Đó là người anh họ, anh rất hiền và thương tôi lắm! Tôi nằm yên ôm cành cây, hai tà áo dài thòng xuống.

Anh Lân đi cùng bạn gái. Vừa bước đến góc cây, nhìn hai bạn tôi, anh cười cười. Minh Châu lên tiếng: “Tụi em đứng đây chơi, chứ không làm gì cả”. Oanh thì mặt tái hắn.

Đó là lời anh Lân kể lại, vì anh đã nhìn thấy đôi guốc bỏ trên chiếc nón lá, từ xa đã nhìn có gì màu trắng vướng trên cây phượng rồi.

– Các em cần hái hoa phượng thì đến nhà anh, ở góc vườn có một cây to lắm, có cái móc hái dễ nữa, anh vừa hái dùm cho chị Trâm đây.

Anh vừa đi khuất, tôi trèo xuống. Lên cây đã khó mà xuống càng khó hơn. Tôi sợ té nên cứ ôm thân cây mà tuột xuống. Đến đất nhìn lại thì áo dài đã rách ở bụng một miếng to. Đầu tóc rối bù, nhưng không sao, mười ngón tay làm lượt chải tóc, đội nón vào. Oanh đưa cặp táp tôi ôm ngang ngực là che hết phần rách của áo. Nhìn cũng ra dáng nữ sinh chứ không đến nổi nào. Chỉ có hai lòng bàn tay thì đỏ và rướm máu thôi.

Trên đường về Oanh than: “Ai cũng nói tuổi học trò là tuổi hái hoa bắt bướm, ba đứa mình cũng học trò mà sao bắt bướm, hái hoa không được gì cả?”

Hahaha…..

Tiếng cười vui vẻ của ba đứa cùng cất lên trong nắng. Đó là tuổi học trò!

Viết để nhớ lại ngày xưa ấy. Gởi Minh Châu ở Canada và Oanh ở Mỹ.

Diệu Ngọc

This entry was posted in Tùy Bút. Bookmark the permalink.