Thu Mồ Côi


Đường thu lác đác lá vàng
Trời thu mây trắng, nhẹ nhàng lặng trôi
Gợi lại nỗi nhớ trong tôi
Mùa thu năm ấy… mồ côi Cha già.

Giờ đây không còn Mẹ Cha
Thu về cảm thấy, xót xa vô cùng
Lá rơi… nhìn thấy não nùng
Xa cành xa cội, giữa khung trời buồn.

Vu Lan nhớ về cội nguồn
Chưa tròn đạo Hiếu, lòng luôn ngậm ngùi
Mất Cha mất Mẹ mất vui
Có Cha có Mẹ, ngọt bùi ấm êm.

Nhiều lúc thao thức trắng đêm
Thương Cha nhớ Mẹ, lòng thêm nặng lòng
Buồn tủi lệ rơi ròng ròng
Một mình lặng lẽ, cô phòng nhớ thương.

Cầu mong trên Cõi Tây Phương
Mẹ Cha hội ngộ, vấn vương vợ chồng
An vui giữa chốn Tiên bồng
Thọ hưởng Cực lạc, mặn nồng thiên thu.

HOANGHAI – 04.09.2018

https://hoanghai11.wordpress.com/2018/09/04/thu-mo-coi-2/

This entry was posted in Sách Truyện, Thơ Văn. Bookmark the permalink.