Từng Ngày Vui Đạo – Sống Vui Nhờ Hiểu Đạo

Từng Ngày Vui Đạo

Chiều níu nhẹ sợi nắng vàng hiu hắt
Gợn chút buồn hoài niệm quá khứ xưa
Không gian kia, phủ ngập những trận mưa
Đã rửa sạch bụi nhiễm ô… mọi lối

Bôn ba mãi… tuổi đời nay cằn cỗi
Dù chống chèo vững chãi giữa muôn trùng
Còn lại gì… ngoài trống vắng chập chùng
Nhờ Phật pháp… sống từng ngày vui Đạo

Đây cõi trần gian… mộng, huyễn, giả tạo
Nên hững hờ… nhìn tranh chấp hơn thua,
Thắng bại gì… cũng nếm đắng, cay, chua…
Đừng tiêu phí tư lương… khi cần đến !

Ai cũng một lần phải về… đến bến
Hạnh phúc là khi… thanh thản ung dung
Mở rộng trái tim… ngôn ngữ khiêm cung
Bao người chờ đón… với nụ cười rạng rỡ !!!!

Huệ Hương

____________________

Sống Vui Nhờ Hiểu Đạo

Xuân đã đến, mà nắng Đông sót lại
Hoài niệm về, quá khứ của ngày xưa !
Trời Việt Nam, còn chợt nắng, chợt mưa,
Mà nỗi nhớt, nhạt nhoà theo năm tháng.

Cũng quê hương này, xưa còn ba mẹ.
Lúc quay về, vui lắm, ba mẹ mong.
Lòng con vui ôm mẹ, siết vào lòng,
Cùng cảnh cũ, giờ trở thành vô nghĩa !!!

Quê hương đây, bao năm bơ vơ lắm,
Phật pháp soi đường, không còn trống vắng.
Tranh đấu vươn lên, bao mùa mưa nắng.
Nắm tro này, sau gởi lại xứ người…

Ai cũng giống nhau “ Mũi Dọc Ngang Mày “.
Quá khứ qua rồi, hương thơm cuộc đời.
Ánh đao vàng, nắm chặt chớ buông lơi.
Ai cũng phải, một lần về đến bến.

Viên An

____________________

Nhìn quanh quất, cảnh đời muôn… hiu hắt
Khi trẻ thơ, vét từng hạt cơm thừa
Cha thay trâu, lầm lũi kéo cây bừa
Mẹ cặm cụi, cấy trên vồng đất cỗi

Sang xứ người, ngỡ là nhiều thay đổi
Cơm áo gạo tiền, cuộc sống sẽ… ung dung
Nhưng khác biệt, gia đình chẳng còn chung
Khác nghĩ suy, nếp… giáo-dưỡng, đào tạo

Tuổi ngày cao, chỉ… tìm vui đường đạo
Khi hiểu rằng, tay trắng chẳng… hơn, thua
Buộc khổ đau, chi… qúa khứ đã qua
Hãy đối diện, hiện tại nên hướng đến

Duyên sinh, diệt… hợp, tan như đò… bến
Nghiệp hành trang, tư lương mãi theo chung
Khẩu, Ý, Tâm, hành xử giữ nghiêm… cung
Từ, Ái, Hỷ… dắt qua đời trắc trở

Hãy sống trong tỉnh, thức từng… hơi thở

tp

This entry was posted in Sách Truyện, Thơ Văn. Bookmark the permalink.