Từ Hiểu… Đến Giác Ngộ

Mùa dịch bệnh, không gian thu hẹp.
Chỉ quẩn quanh…sân trước… sau nhà !
Thời gian vàng… tư duy chân lý ra.
Lục Tổ dạy… Phật Pháp… lưu lộ.

Tại Thế Gian… hàng ngày sáng tỏ.
Trong lá cây, hoa trái, quanh nhà.
NHÂN – DUYÊN – QUẢ hiện rõ quanh ta.
LÁ LUÂN HỒI… cho phân xanh đó.

TRÙNG TRÙNG DUYÊN KHỞI… mầm vừa ló.
Không tài nào đếm hết… bao DUYÊN…
Kìa quả ngon, hoa đẹp… như nhiên.
Tay tạo hoá… chao ơi… Mầu Nhiệm.

Học hiểu sâu… giúp ta phương tiện.
Từ việc thường… bổng ngộ tại đây.
BẤT LY THế GIAN GIÁC… ý này ?!
Ta chợt thấy… vạn vật… nói pháp.

PHÁP LẠC chăng ?! HIỂU lâu… giờ mới NGỘ.
CHÁNH NIỆM này… như liều thuốc bổ …

VIÊN AN

This entry was posted in Sách Truyện, Thơ Văn. Bookmark the permalink.