Một lần đi – một đời nhớ

Những ngày tháng được hưởng sự an lạc và hạnh phúc chóng qua nhưng con vẫn nuôi dưỡng năng lượng trong từng ngày, từng giờ của những năm tháng tiếp nối.

Cốc của Sư Ông ở xóm Thượng đơn sơ, mộc mạc.

H.1.Cốc của Sư Ông ở xóm Thượng. Ảnh CT

Con đã từng ấp ủ giấc mơ một ngày nào đó được qua thăm Làng Mai, nhưng khi có tu viện Làng Mai quốc tế ở Thái Lan thì niềm mơ ước đó có phần mờ nhạt bởi lẽ quá xa xôi. Bất ngờ ước mơ thầm kín kia đã thành hiện thực khi có thư mời cả hai vợ chồng qua Làng để dự lễ kỷ niệm 30 năm thành lập Làng Mai ở Pháp rồi khánh thành Viện Phật học ứng dụng ở Đức và kỷ niệm 70 năm xuất gia của Sư Ông. Cả hai cùng hân hoan đón nhận tin vui nhưng chỉ một mình con đi vì anh ấy bị té cầu thang. Mặc dù tình thế như vậy nhưng anh luôn luôn động viên phải bỏ hết để đi một chuyến vì đây là cơ hội ngàn năm.

Một mình từ Huế vào Sài Gòn để đi cùng với tăng thân Pháp Vân, lòng nhẹ nhỏm vì cùng đi với nhiều người nhưng không ngờ đến lúc làm thủ tục lên máy bay thì đại đa số hốt hoảng vì họ đòi phải trình thư mời, rất ít người mang theo vì có thư mời mới làm được visa. Riêng con còn quên mang theo giấy mua bảo hiểm. Nhà ai cũng ở xa, con cháu đi đưa tiễn cũng đã chia tay về nhà. Thế là mọi người cuống cuồng, chạy vạy, cuối cùng cũng giải quyết được nhưng đã làm cho tất cả phải căng thẳng, lo lắng trước giờ phút lên máy bay mà đa số là người có tuổi.

Đến phi trường Charles de Gaulle lúc 6g30 sáng nhưng phải ngồi chờ đến 3 tiếng đồng hồ mới lên máy bay về Bordeaux. Khi xuống máy bay, làm thủ tục Hải quan xong, ra nhận hàng thì đã thấy các thầy và các sư cô đi đón. Nhận hành lý chẳng có ai kiểm soát gì cả. Quý thầy và Sư cô rất chu đáo, mang cả thức ăn và trái cây, nước uống để chúng con dùng trước khi lên xe về Làng. Trời nắng chang chang, không ngờ mùa hè ở Pháp lại nóng đến vậy. Ngồi trước Cabin với thầy Pháp Uyển, nắng trưa dọi vào chịu không nổi, nhìn ở cột đường chạy dòng chữ đỏ 13g11, 410C. May mà khi xe chạy qua những đoạn đường hai bên có cây che mới hứng được một chút gió mát.

Xe chạy gần 2 tiếng mới về đến Làng. Mọi người đều say nắng. Anh Nghiệm hết chịu nổi phải ngã lưng nằm trên đống lá tre. Ai cũng mệt lử nhưng cũng phải loay hoay đi tìm hành lý của mình. Bổng nhiên một chiếc xe con xuất hiện. Và, thật bất ngờ, trên xe có Sư Ông, Sư cô Chân Không và các sư cô thị giả. Mọi người vui mừng muốn reo lên, quên hết mệt nhọc, giống như trong truyện cổ tích “Bổng có ông Bụt hiện ra” vậy. Anh Nghiệm nằm thiếp đi chưa đầy năm phút đã lồm cồm ngồi dậy reo mừng. Niềm hạnh phúc tràn đầy bắt đầu từ đây.

Về xóm Trung, được gặp lại các thầy Từ Hải, Từ Phước, Sư cô Như Hiếu, Khải Nghiêm, Hoa Nghiêm, Trực Nghiêm… quá thân quen nên con lại mừng hơn nữa. Chỉ một số anh chị được ở lại xóm Trung còn lại chia thành hai nhóm về hai nhà trọ. Nhóm của con ở Château Tournentine, cách xóm Trung đến 8 cây số. Thế mà mỗi ngày hai bận được quý thầy Pháp Uyển, Chỉnh Long lái xe đưa đón 11 người, đều đều đúng giờ đúng khắc.

Sáng ra đi lúc 5g30, chiều tối về đến nhà có hôm đến 23g khuya, nhất là khi có chia xẻ với thầy Giác Viên. Thầy Giác Viên gầy yếu, thế mà  những lúc chia xẻ thì hết lòng. Có khi thầy cảm hứng nói sa đà, đến nỗi cô Khải Nghiêm phải nhắc thầy: “Dạ thưa thầy đã 10g15 tối rồi”. Thầy  cười và xin thêm mười lăm phút nữa. Lạ thật! Thân hình thầy gió có thể thổi bay thế mà sức làm việc của thầy lại quá dẻo dai. Thầy hay nói dí dỏm nên tuy thức khuya mà không ai thấy buồn ngủ cả.

Phòng con ở 4 người, nhưng chỉ có một toilette nên đêm nào cũng phải thức chờ nhau làm vệ sinh mãi đến 12g khuya mới đi ngủ. Sáng mai vẫn phải dậy từ lúc 4g30 để chuẩn bị cho kịp xe đến đón. Có đêm mơ mơ màng màng, nhìn ra cửa sổ thấy trời sáng, mắt lem nhem xem đồng hồ thấy 4g30 sáng hoảng hốt đánh thức nhau dậy, nhưng sự thực mới 3h30, bên ngoài trời sáng trăng, chứ không phải hừng đông. Mọi người phải đi nằm lại nhưng rồi cũng chẳng ai ngủ lại được. Thiếu ngủ nên phải kiếm thêm giấc ngủ trưa bù lại. Trong khi đó quý thầy, quý ni cô vẫn miệt mài với công việc phục vụ các khóa tu. Vất vả nhất là khi có tổ chức các đại lễ. Họ làm việc nhiệt tình, cống hiến hết mình, ăn uống chừng mực và ngủ ít nhưng lúc nào cũng tươi vui. Ở Làng mở mắt ra đã thấy cười và nhờ năng lượng tập thể nên chẳng thấy ai đau ốm gì cả. Ở nhà mất ngủ 3 đêm là ốm (bệnh) mà không bệnh thì cũng hư hao, đằng này thấy có nhiều người lên cân rõ rệt (má phính). Các anh chị ở Đức qua Làng tu học về họ nói ai cũng mập ra vì được ăn ngon quá. Em gái con cũng đã hỏi: “Ở Làng cho ăn chi mà ai đi về cũng mập lên và khen được ăn ngon lắm”. Xóm Trung nấu ăn rất hợp khẩu vị của người Việt, vả lại ở Làng thức ăn rất nhiều dinh dưỡng vì biết cách lựa chọn thực phẩm và nấu nướng rất khoa học.

Hạnh phúc nhất là hằng ngày được nhìn thấy Sư Ông trong những buổi pháp thoại và cùng đi thiền hành. Ai cũng nhìn nhận ít thấy Sư Ông già, một phần chẳng bao giờ thấy tóc bạc, nếu không chỉ nghe tiếng nói khi Sư Ông giảng pháp thì không ai nghĩ rằng đó là giọng nói của một vị thiền sư còn ba bước nữa là chạm tuổi 90. Giọng Sư Ông còn rất khỏe, không hề bị hụt hơi, nói liên tục trên 2 tiếng đồng hồ bằng tiếng Anh hoặc tiếng Pháp, chỉ ở xóm Trung là nói tiếng Việt, đó là điều xưa nay hiếm nên sư cô Chân Không nói: “Nếu ai hỏi tôi Sư Ông sống nhờ cái gì, tôi sẽ nói là nhờ pháp thoại”.

Sư Ông thời cơm cũng ít và ngủ cũng ít, làm việc lại nhiều thế mà thần sắc lúc nào cũng thanh thoát, đôi mắt trong sáng và thánh thiện, có một lực hút mạnh mẽ, khiến các Phật tử ngồi quanh Sư Ông đều nhìn Sư Ông bằng ánh mắt trìu mến và thương kính. Bảy mươi năm tu học của Thầy khiến đạo tâm tỏa ra trên từng bước chân, thanh thản, nhẹ nhàng như lướt mây mỗi khi đi thiền hành.

Lúc qua Đức ở trong tòa nhà 6 tầng, phòng Sư Ông cũng chỉ một chiếc giường sắt đơn độc, khi tiếp khách thì cả Thầy và trò đều ngồi dưới sàn nhà. Ngày làm biếng Sư Ông  tự giặt quần áo, tự  tay phơi xếp và tự nấu ăn. Sư cô Trân Nghiêm nói Sư Ông nấu ăn ngon lắm và Sư Ông thường mời đệ tử cùng dùng bữa.

Thế giới chọn sự phồn hoa còn Sư Ông chọn tận cùng của sự giản dị. Sư Ông nói pháp thoại ở xóm Trung 2 buổi, ngoài ra phải đi lên xóm Thượng, xuống xóm Hạ, xóm Mới… Đường đi đến các xóm đẹp tuyệt vời. Đường tuy dốc lên xuống nhưng nhiều đoạn đi trong bóng mát của những thân cây cao vút, hoặc đi ngang qua những cánh đồng trồng hoa hướng dương vàng rực cả bầu trời, đi qua những cánh đồng nho xanh mướt và thẳng tắp ở thân nho đã cho ra nhiều chùm chi chít quả, tưởng tượng đến ngày nho chín chắc là đẹp và hấp dẫn lắm. Nhiều cánh đồng trồng lúa mì bát ngát, lúc đầu cứ ngỡ là đồng hoang cỏ cháy, nhưng đến gần mới biết lúa mì đến thời kỳ thu hoạch, hạt tròn và cứng màu rơm rạ. Khi thu hoạch xong, người ta cuốn bằng máy những thân lúa này thành cuộn rất đều đặn và lớn như những bánh xe của những chiếc xe khổng lồ đang nằm rải rác trên cánh đồng, họ tích trữ để làm thức ăn cho gia súc trong mùa đông. Hoa Hướng dương trồng khắp nơi, để lấy hạt làm dầu ăn.

This entry was posted in Tùy Bút. Bookmark the permalink.