Ông Đồ _Vũ Đình Liên

Tác giả Vũ Đình Liên (1913-1996) quê gốc ở Hải Dương nhưng chủ yếu sống ở Hà Nội, là một trong những nhà thơ lớp đầu tiên của phong trào Thơ Mới. Thơ ông thường mang nặng lòng thương người và niềm hoài cổ. Ngoài sáng tác thơ, ông còn nghiên cứu, dịch thuật, giảng dạy văn học. Rất xúc động trước bài thơ đầy nét nhân văn này, Vương Thu Trang (lớp 8 Pháp THCS Giảng Võ, Hà Nội) đã dịch bài thơ này.

Ông đồ là bài thơ tiêu biểu nhất cho hồn thơ giàu thương cảm của Vũ Đình Liên. Tuy sáng tác thơ không nhiều nhưng chỉ với bài Ông đồ, Vũ Đình Liên đã có vai trò xứng đáng trong phong trào Thơ Mới.

Theo lời nhà thơ, Ông đồ trong bài thơ là một người có thật. Ông từng ngồi ở phố Hàng Bồ, khi ấy còn là phố hàng xén bán diêm, xà phòng, giấy, bút mực,… Ông nghèo nên không có sẵn giấy, chỉ khi có người đến mua chữ, mua câu đối ông mới chìa tay vào người hàng xén mà mua giấy. Nhà thơ cũng nói, chính vợ ông đã từng bán giấy cho ông đồ ấy, và “Nếu tôi không lấy nhà tôi thì không có bài thơ Ông đồ ấy”.

Vũ Đình Liên cũng nói thêm rằng, “hoa đào” trong bài Ông đồ “nở” ra chính từ câu thơ “Đào hoa y cựu tiếu đông phong”, đã được Nguyễn Du Việt hóa thành “Hoa đào năm ngoái còn cười gió đông”. Và không chỉ nhuốm chất thơ Đường, hai câu kết “Những người muôn năm cũ. Hồn ở đâu bây giờ?” của bài thơ còn chịu ảnh hưởng của nhà thơ Pháp thế kỉ XV Francois Villon.

Dưới đây là bản gốc bài Ông đồ cùng bản dịch tiếng Anh The Master của Vương Thu Trang (có tham khảo bản dịch của Trần Đình Hoành )

Ông Đồ

Mỗi năm hoa đào nở
Lại thấy ông đồ già
Bày mực tàu giấy đỏ
Bên phố đông người qua.

Bao nhiêu người thuê viết
Tấm tắc ngợi khen tài
“Hoa tay thảo những nét
Như phượng múa rồng bay”.

Nhưng mỗi năm mỗi vắng
Người thuê viết nay đâu?
Giấy đỏ buồn không thắm;
Mực đọng trong nghiên sầu…

Ông đồ vẫn ngồi đấy,
Qua đường không ai hay,
Lá vàng rơi trên giấy;
Ngoài giời mưa bụi bay.

Năm nay đào lại nở,
Không thấy ông đồ xưa.
Những người muôn năm cũ
Hồn ở đâu bây giờ?

Dưới đây là bản dịch bài thơ của “dịch giả” nhí Vương Thu Trang (12-2011, 8P Song Ngữ Pháp, THCS Giảng Võ, Hà Nội).

The Master
(translated by Vuong Thu Trang)

Peach blossoms bloomed every spring
There again, old master came
With red paper and black ink
On a street, where people claimed

They claimed to buy his writings,
And all praised him while buying
“Just a mere move of his hand
Turns strokes into phoenix dance!”

But less buyers came each years
Admirers, where did they go…?
Unused ink laid like black tears;
Red paper dulled in sorrow…

That old master just sat there
Among those who did not care.
On the dull red dropped dead leaves;
Out there soft rain with slight grief.

Another peach blossoms’ spring
Yet old master is there not.
Oh, where are they wandering
Old folks’ souls we all forgot?

Vương Thu Trang

http://hoainguyen_53.violet.vn/entry/show/entry_id/6817481

This entry was posted in Thơ Văn. Bookmark the permalink.