Tôi chợt ngỡ ngàng và bàng hoàng khi nhận ra mãi đến hôm nay… tại sao mình lại mới hiểu thật thấu đáo câu chuyện Mục Liên Thanh Đề nhân dịp lễ Vu Lan gần đến. Phải chăng hai năm nay từ ngày mẹ mất tôi đã có dịp gần gũi rất nhiều vị bồ tát hiện đời và qua kinh nghiệm sống… lại thêm một sức mạnh tâm linh vô hình của Mẹ đã giúp tôi biết được những điều mà tôi vẫn chưa hiểu trong đời khi tuổi đã sang thu đông….
Mục Liên Thanh Đề là một đại bồ tát thị hiện nơi địa ngục để từ đó Đức Phật từ bi chỉ dạy cho chúng sinh một pháp môn thật vi diệu về KHỔ TREO NGƯỢC ( ULLAMBANA ).
Theo kinh Vu Lan, Mục Kiền Liên đã tu luyện thành công nhiều phép thần thông. Mẫu thân ông là bà Thanh Đề đã qua đời, để tưởng nhớ và muốn biết mẹ bây giờ như thế nào nên dùng mắt phép nhìn khắp thế gian
Thấy mẹ mình vì gây nhiều tội ác mà phải sanh làm ngạ quỷ, bị cực hình ở cảnh giới địa ngục, thân thể bà tiêu tụy vì đói khát, ông đã đem cơm xuống tận cõi quỷ để dâng mẹ. Tuy nhiên do đói ăn lâu ngày nên mẹ ông khi ăn đã dùng một tay che bát cơm đi vì sợ các cô hồn khác đến tranh cướp. Do đó, khi đưa bát cơm lên đến miệng thì bị hóa thành lửa đỏ. Kiền Liên thần thông quảng đại nhưng một mình không thể cứu được mẹ do ác nghiệp của bà quá nặng
Đức Phật dạy rằng: “Dù ông thần thông quảng đại đến đâu cũng không đủ sức cứu mẹ ông. Chỉ có một cách nhờ hợp lực của chư tăng khắp mười phương mới mong giải cứu được. Ngày rằm tháng bảy là ngày thích hợp để vận động chư tăng, hãy sắm sửa lễ cúng vào ngày đó”. Cũng theo kinh nhân lúc chư tăng mãn hạ ( sau 3 tháng an cư kiết hạ ) thì sắm sửa một cái lễ để dâng cúng và thành khẩn cầu xin mới có thể cứu rỗi vong nhân khỏi địa ngục tăm tối. Mục Kiền Liên thành tâm làm theo lời Phật dạy và không những cứu được mẹ mà còn giải thoát được tất cả vong hồn bị giam cầm ở âm cung. Phật cũng dạy rằng, chúng sinh ai muốn báo hiếu cho cha mẹ cũng có thể làm theo cách này ( Vu Lan Bồn Pháp ).
Từ truyền thuyết này, lễ Vu Lan hình thành… và ngoài ý nghĩa ” mùa hiếu hạnh “, tháng 7 Âm lịch còn gọi là tháng ” xá tội vong nhân “, tức là thời gian các vong hồn được thả tự do và các Phật tử muốn báo hiếu cha mẹ thường cử hành lễ Vu Lan để cầu siêu cho các đấng sinh thành và cầu phá địa ngục cho những vong hồn.
Trong những ngày này, người dân thường lập đàn cầu siêu hoặc cúng thí ( bố thí ) thức ăn cho các cô hồn ( tức là vong hồn không có người thân ) để mong họ phù hộ cho mình.
Theo kinh sách truyền lại đây chỉ do Phật giáo Đại thừa chủ thuyết và phát xuất từ Trung Hoa và lan đến Việt Nam và đã thành một nền văn hoá và vì vậy hằng năm cứ đến ngày Rằm tháng 7, các tự viện đều thiết lễ để mọi người con Phật có thể phương tiện thực hiện được những lời dạy của Phật và có dịp bày tỏ tình cảm, lòng tri ân đối với ơn cha mẹ, ơn ông bà, tổ tiên và để tỏ lòng hiếu thảo của mình đối với bậc sinh thành…
Tăng là ánh sáng của thanh tịnh, của giác ngộ.
Cúng dường Tăng chính là báo hiếu cho cha mẹ vì sao ? Đó là cúng dường hạnh Đức Từ Bi ( thoát ly và giải thoát ) đó là những bậc xuất trần thượng sĩ có sự kiên quyết tấn tu đạo nghiệp dẹp bỏ hết những gì tồn lưu tự ngã. Cho nên cúng dường Tăng là hướng sự thanh tịnh ấy đến cho cha mẹ.
Rằm tháng bảy, ngoài việc đến chùa ta còn phải có một tác lễ với cha mẹ thật nhu nhuyến, thật từ tốn, thật cẩn trọng để làm sao cha mẹ mình tìm lại được và trở về với bản tánh mình… nhưng có mấy ai nghiệm lại bản thân mình nhất là những người đã làm mẹ… để thấy rằng… Đã sinh làm con người, có thân phận làm cha mẹ ai cũng còn tật đố tỵ hiềm vẫn luôn mang trong đầu ” máu chảy ruột mềm “, ” giọt máu đào hơn ao nước lả “ thì làm sao nhận ra được bộ mặt thật của mình vì lúc nào cũng chỉ có những gì liên hệ đến con mình, gia đình mình là nhất …
Tay tả che đậy thức ăn tượng trưng cho bản tính thủ, giữ của người đời
Tay hữu bốc ăn lìa lịa chứng tỏ lòng tham… Thích chiếm đoạt, sở hữu.
Mà hai bản tính Thủ và Hữu này khó làm sao ta diệt nỗi vì nó nằm trong mắc xích của Thập nhị nhân duyên, nếu cắt được một trong hai mắt xích này thì đã không còn sinh tử luân hồi rồi…
Thật ra Hiếu là phải làm sao cho cha mẹ thanh tịnh… Người con có hiếu dù lúc nào cũng phải cung dưỡng cha mẹ về mặt vật chất nhưng phải tự chu toàn cho mình một đạo hạnh và hành vi siêu thoát để cha mẹ có thể nhận ra và nếu nói cuộc đời là một sân khấu kịch trường thì thiết nghĩ mỗi người chúng ta ( kể cả Tăng sĩ ) phải là những đại diễn viên thật xuất sắc và điêu luyện… tức là phải thấm nhuần đạo lý sống đời phạm hạnh và từ đó trong phẩm cách, ngôn ngữ đều thoát ra thanh tịnh và bất cứ ai có duyên hạnh ngộ đều có mãi ấn tượng và bắt chước noi theo….
Nhân dịp mùa Vu lan 2019 lại đến, ngày giỗ mẹ gần kề tôi nguyện sẽ dâng lễ cúng dường trai tăng và kính lạy Phật bằng bài thơ tự phát trong tâm như nguyện ước sẽ tròn vai người đệ tử Phật trong thời đại này và mãi mãi trong nhiều kiếp sau …
Kính lạy Phật,
Đã bao năm… mỗi ngày tự sách tấn
Để lòng không động… trước cái nghe, nhìn.
Tu tập hoài… ( vẫn ) bất lực trước chê khinh,
Tâm dấy loạn… chưa thể nào an định !
Hiểu rằng : ” Lý thuyết, ngữ ngôn… bám vịn “,
Càng tạo ra… sở tri chướng càng nhiều…
Phân biệt nhị nguyên, khó phát thương yêu
Dù có thiện lành đôi khi… chỉ bề mặt !
May mắn thay… trong một vài khoảnh khắc,
Chợt ngỡ ngàng… tự ngã cũng như xưa !
Vì vô minh… cái TƯỞNG đã đánh lừa…
Nên mãi mãi luôn đeo mang… khổ ách
Từ nay nguyện… thôi không làm mọt sách !
Dành thì giờ quán chiếu lại những gì…
Phật đã trao cho… bất khả tư nghì,
Dù hơi muộn… bước đi thì sẽ đến.
Cho nên ngày lễ Vu lan bồn phải mang một ý nghĩa cao quý và đạo lý thiết tưởng bất cứ người con Phật nào cũng nên thành tâm dâng lễ và để thấy chút ấm áp khi được hạnh phúc còn mang hoa hồng đỏ và cũng không mang tâm trạng sầu đau khi mang bông hồng trắng vì biết rằng lúc cha mẹ còn sinh tiền… mình đã làm tất cả… trong Đạo và Đời !
Nam Mô Mục kiền Liên Bồ tát
Huệ Hương