Anh đã chạy muôn vòng quanh trái đất
Bao kiếp rồi vương vất nụ tình xanh
Mỗi nơi anh qua gởi lại mảnh đời mình
Trên đá trăm năm trên đồi thiên cổ
Trên sóng xôn xao một trời giông bão
Trong gió oan khiên thổi bạc hồn người
Anh gởi lại từng giọt máu hồng tươi
Từng mảnh vụn thịt xương anh tàn rụi
Từng sợi tóc rơi buồn không vọng lại
Lời bi thương chạm vỡ nỗi đau này
Chảy suốt con đường hệ lụy trần ai
Anh gởi lại trên từng viên sỏi nhỏ
Giọt nước mắt xé đau hồn cây cỏ
Của lối anh qua của nẽo quay về
Của một thiên thu là một sát na
Anh chẳng kịp một vòng quanh bản ngã
Tâm chẳng kịp theo một hồi Bát Nhã
Anh rơi vào hố thẳm cõi người ta
Những tai ương đổ ập xuống không ngờ
Xa hun hút vẳng lời kinh cứu rỗi.
Tiếng chuông nguyện vang thầm trong bóng tối
Anh chạy hoài không hết một vòng quanh
Hết một ngày dài nhất của đời anh
Vẫn đau đáu gởi chút phần xương thịt
Vẫn thao thức ở trong lòng mộ huyệt
Đi chưa qua chưa cạn cuộc vuông tròn
Trả chưa xong chưa vẹn nghĩa sinh tồn
Nên còn chạy một vòng quanh trái đất
Đến lúc xuôi tay đến hồi kiệt sức
Mới hiểu rằng đâu cũng cõi trời tây
Xin cảm ơn thống khổ thế gian này
Thân cát bụi vẫn thương đời trọn vẹn.
Lê văn Trung