Đâu Của Riêng Ai

Có một anh chàng trai nghèo khổ nhưng lại có một tâm đạo  rất lớn.  Mặc dù gia cảnh vất vả nhưng lúc nào anh cũng mong muốn tìm  cho mình một con đường hạnh phúc, một hạnh phúc chân thật và không đổi  thay.  Mỗi khi nghe nói bất cứ nơi đâu có vị thầy nào giỏi, thì dù hoàn  cảnh khó khăn anh vẫn lặn lội tìm đến để cầu đạo.  Nhưng qua bao năm  tháng anh vẫn không đạt được những gì mình muốn, hạnh phúc mà anh tìm  kiếm vẫn thấy quá xa xôi.

Một đêm khi anh ngủ, trong giấc mộng có một vị thần hiện ra dặn anh  sáng mai hãy đi thật sớm đến một khu rừng gần đó, anh sẽ gặp một vị tu  sĩ, và hãy hỏi thì ông ta sẽ giúp cho anh có được một cuộc sống hạnh  phúc.

Sáng hôm sau, anh ta mừng rỡ vội vàng lên đường đi về khu rừng ấy.  Đến nơi, anh gặp một vị tu sĩ ăn mặc đơn sơ, y áo làm bằng những tấm vải vụn vá lại, ngồi dưới một gốc cây lớn dáng rất an vui và tự tại.  Nhớ lời dặn của vị thần trong giấc mơ, anh quỳ xuống thưa:

  “Kính thưa thầy, bấy lâu nay con đi tìm một con đường hạnh phúc.   Con muốn đạt được một cái gì đó mà có thể giúp con luôn được an vui và  tự tại trong mọi hoàn cảnh.  Con đã đi tìm cầu khắp nơi, và học từ nhiều vị thầy, nhưng vẫn không cảm thấy đạt được những gì mình muốn.  Con xin thầy thương sót từ bi chỉ dạy cho con.”

Vị tu sĩ ngước nhìn anh với ánh mắt từ ái, rồi nói,   “Thú thật ta  cũng không có gì khác để dạy cho anh thêm nữa hết.”  Rồi vị tu sĩ cúi  xuống tìm trong túi vải mình và lấy ra một vật, ông nói, “Ta chỉ có một  vật này, không biết của ai cúng dường cho, thôi anh hãy cầm lấy đở đi”

Nói xong, vị tu sĩ trao cho anh một vật trông như một viên đá chiếu  sáng lấp lánh.  Anh cầm trong tay và xem kỹ lại thì đó là một viên ngọc  quý rất lớn.  Tim anh như ngừng đập!  Chưa bao giờ anh được thấy, chứ  đừng nói là cầm trong lòng bàn tay, một vật quý giá đến như vậy.  Với  viên ngọc quý này, nó có thể mang lại cho anh bất cứ một hạnh phúc nào  trên cuộc sống mà anh muốn.  Phải chăng con đường hạnh phúc mà anh đang  tìm kiếm bấy lâu nay, nó đang rộng mở ra ngay trước mặt mình.

Anh mừng rở vô cùng, bật khóc và quỳ xuống đảnh lễ vị tu sĩ.  Anh nhà nghèo từ giã vị tu sĩ và trở về căn chòi cũ của mình.  Đêm hôm ấy anh  trằn trọc và không tài nào ngủ được, anh cứ mơ tưởng về tất cả những sự sang giàu, quyền lực, địa vị và hạnh phúc trên cuộc đời mà mình có thể  đạt được nhờ viên ngọc này.  Và, anh cũng suy tư sâu xa về giấc mộng và  vị tu sĩ ấy…

Sáng hôm sau, khi mặt trời chưa lên, anh đã vội vàng lên đường quay  trở lại khu rừng ấy.  Anh mừng rở khi thấy vị tu sĩ vẫn còn ở đó, ngồi  yên với dáng thong dong.  Anh đến cạnh bên và quỳ xuống thưa:

“Thưa thầy, con xin trả lại thầy viên ngọc quý này.  Con đã suy nghĩ nhiều và hiểu rằng, viên ngọc quý này không thể nào mang lại được cho  con một hạnh phúc mà con muốn.  Điều mà con mong cầu, là làm sao có được cái tấm lòng của thầy mà đã có thể trao cho con viên ngọc quý ấy không  chút luyến tiếc.  Chứ con không cần viên ngọc này.  Kính xin thầy chỉ cho con làm sao để có được tấm lòng rộng lớn ấy.”

Nguyễn Duy Nhiên
 
http://nguyenduynhien.blogspot.com/

This entry was posted in Sách Truyện. Bookmark the permalink.