Trở Về Khoảnh Khắc

Trong lúc soạn lại các quyền tập đã ghi chép trong lúc mới bắt đầu học Phật, tôi gặp lại một bài viết của Thiền Sư Zengyan Guo Jun (người Canada Trưởng trung tâm Drama Dam Retreat / Pine Bush/ New York hiện trụ trì tại Singapore) tựa đề “Chan Health- Chan Mind “ chợt một chút mừng vui vì thấy từ nhiều năm về trước mình đã có một chút am hiểu về Vũ trụ thiên nhiên, Thực tại và Con người.

Bài viết của tác giả bắt đầu với cảnh thiên nhiên hùng vĩ của núi đồi, ngọn suối róc rách, tiếng gió, tiếng sấm, con sông róc rách chảy qua thung lũng như đang hát cho chúng ta nghe …để rồi sẽ giới thiệu đến sự mở tâm và lắng nghe.

Và điều tôi thích nhất và đã ghi lại được những ý tưởng tuyệt vời của Ngài được bắt đầu bằng theo sự ghi chú của Tôi : “Các bạn ơi! Nếu bạn đã nghe được tiếng của không gian, thời gian, tiếng của muôn loài, tiếng của yên lặng sao không lắng nghe tiếng của con người để nhìn rõ con người và chiêm ngưỡng mỗi và mọi con người. Mỗi người sẽ là vị Thầy của chúng ta, mỗi người là một thế giới, là một món quà, một bài ca, một sự tỉnh giác”.

Và câu kết thúc chỉ đơn giản là TRỞ VỀ VỚI CON NGƯỜI -TRỞ VỀ KHOẢNH KHẮC MỞ TÂM VÀ LẮNG NGHE . Và đó là lý do tôi viết những cảm nghĩ này …

Tôi thật sự tìm thấy một tấm lòng nhân ái, đại từ bi và đầy trí tuệ của một thiền sư Tây Phương khi sách tấn chúng ta một cách rất nhẹ nhàng nhưng lại có ảnh hưởng sâu sắc cho những ai khi nghe, đọc được như sau: “Các bạn ơi! Vì sao chúng ta có thể chiêm ngưỡng mỗi và mọi loài hoa, nhưng ta không thể chiêm ngưỡng người đã làm cho bạn yêu thích, người từng giúp đỡ bạn, người đã phản bội bạn, người làm cho bạn cảm thấy khó chịu, ngay cả người bạn chẳng cần đến, người mà bạn sẽ gặp trong ngày mai”.

Tôi đã hiểu ra rằng Lời Phật dạy đã in hằn vào tâm trí những người hiểu Đạo vì đã Thấy ra được Pháp …đó là sự nhiệm mầu của đời sống, nếu tâm ta mở ra với thế giới mỗi mỗi một âm thanh đều như thỏ thẻ bên tai về sự sống, về tính chất tương quan duyên khởi của thế giới thì con đường chúng ta đi sẽ luôn an lành vì kết nối được thương yêu.

Ta sẽ nhận ra ….Cuộc đời là hoàn hảo. Hạnh phúc cũng hoàn hảo. Mà khổ đau cũng hoàn hảo. Chỉ có bản ngã là luôn thích phán xét đúng sai, so sánh được hơn, hay yêu cái này ghét cái kia… Bản ngã tự chính nó tạo ra đau khổ, chứ không phải một ai mang đến đau khổ cho ta. Khi bản ngã được tháo gỡ, thì không một đau khổ nào có thể phát sinh, không một phiền não nào trong tâm nữa. Lúc này, hãy trở về từng khoảnh khắc, trở về với chính mình đơn thuần chỉ có một cái tâm rỗng lặng mà thôi. Nó vượt qua tất cả mọi cặp nhị nguyên của cuộc đời rộng lớn này….

Bản ngã phù du như khói sương
Thân tâm cát bụi ở bên đường
Một lòng theo Phật tìm Vô Ngã
Pháp giới chỉ là một khối thương.( ST)

Lời kết :

Cuộc sống quanh ta có muôn vàn vẻ đẹp. Dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, chúng ta cũng luôn tìm cách cảm nhận vẻ đẹp và ý nghĩa của cuộc sống. Đây là một nhân sinh quan tích cực nhất để chúng ta có thể sống lạc quan.

Sống mà không cảm nhận được ý nghĩa cuộc sống thì không thể gọi là sống, mà chỉ là “tồn tại”. Và một khi đã không cảm nhận được ý nghĩa của cuộc sống, thì con người ta rất khó mà lạc quan trong cuộc sống.

Hãy cùng nghe R.Tagore để chiêm nghiệm từng khoảnh khắc bạn nhé!

“Loài bươm bướm đo cuộc đời không phải bằng tháng mà bằng khoảnh khắc, chúng cũng chẳng thiếu thời gian để sống”.

Ngẫm lại một đoạn trong Luận Đại Trí Độ có viết “ Phật pháp không chỉ là những lời được nói ra từ miệng Đức Phật mà còn là tất cả những ngôn ngữ chân thật sâu xa, và an lạc trong thế giới này”.

Phải chăng Thực tại là chính ngay trong phút giây tại đây và bây giờ ta có thể hoà nhập con người ta vào vũ trụ thiên nhiên mà tâm hồn đầy trong trắng không một chút bụi nhơ.

Tôi cũng thích thú khi đọc lời diễn dịch về Đạo Pháp của triết gia Loori qua bài thơ của Walt Whitman ( The Song of the Rolling Earth ) như sau :

A lại Da Thức của chúng ta chính là một Pháp giới như vậy chúng ta chỉ là một hạt bụi trần trong pháp giới thì việc được sinh ra làm một con người thật vô cùng lớn và mang thêm một trách nhiệm rất to tát để hiểu rằng “ Chúng ta có sự hiểu biết, có sức mạnh trong mỗi chúng ta, không phải chỉ để thay đổi đời sống của chúng ta mà còn mang chúng đến để hoà điệu cùng vạn vật, nuôi dưỡng tha nhân bằng một cái Tâm mở ra và biết lắng nghe vậy.

Mời cùng nhau nghe một đoạn về LỜI CỦA TRÁI TIM việt dịch từ (Hyler Bracey- Jack Rosellun- Audrey Sanford – Roy True Blood)

Xin hãy nghe và hiểu cho tôi
Dù người chẳng bằng lòng
Xin đừng làm tôi thất vọng
Xin người hãy nhìn trong sâu thẳm
Để nhận ra sự cao cả của tôi
Nhớ tìm thấy những yêu thương ấp ủ của tôi
Và hãy nghe tôi về sự thật với lòng trắc ẩn

Thật là thú vị khi tìm lại được những bài viết quý báu mà mình đã trân giữ và được chia sẻ đến người phải chăng đó cũng là một niềm vui như Albert Schweitzer đã từng phát biểu “Tôi không biết số phận của bạn sẽ ra sao nhưng có một điều tôi biết đó là…Những người thật sự đi tìm hạnh phúc là những người biết đi tìm và khám phá cách thức phục vụ người khác”.

Và sau cùng hãy trở về khoảnh khắc hiện tại để ý thức trách nhiệm của mình như một đoạn văn của HT Thích Chơn Thiện mà tôi được nghe trong một bài pháp thoại rất lâu xa rằng …

“ KHÔNG GIAN VÔ CÙNG, THỜI GIAN VÔ TẬN…thì QUÁ KHỨ, HIỆN TẠI, VỊ LAI chỉ là một phạm trù để làm tâm điểm xuất phát. Cho nên hãy lấy KHOẢNH KHẮC NÀY (PHÚT GIÂY HIỆN TẠI) làm cơ sở xuất phát thì bản thân mình mới nhất định phải ý thức trách nhiệm của mình từng giờ, từng phút , từng giây”.

Kính trân trọng,

Suối nước, trời xanh, đất nở hoa
Tâm an …hương ngát cõi Ta Bà
Trần gian đâu chẳng là Tịnh Độ
Lắng nghe lời chân thật, sâu xa
Nghe trong tiếng gió vang âm Pháp
Mở tâm khoảnh khắc …rộng chan hoà
Chẳng có gì xa…đều có thể,
Đừng đợi chiều …tiếc bình minh qua!!!

Huệ Hương

This entry was posted in Tùy Bút. Bookmark the permalink.