Mỗi loài chúng sinh trong vũ trụ đều có cách sống không giống nhau. Con người có giàu sang và nghèo cùng, cuộc sống của họ cũng khác nhau; đó là nguyên do phước báo và nghiệp báo. Người có phước báo được hưởng thụ văn minh vật chất thời hiện đại. Người vô phước cuộc sống giống như thời nguyên thủy, cho dù có máy móc và các dụng cụ tối tân hiện đại họ cũng không biết sử dụng. Giống như phương tiện giao thông ngày nay ngày càng đổi mới, có người vận dụng nó làm rất nhiều việc, đạt được lợi ích rất nhiều; có người chẳng những không biết vận dụng mà còn vì nó đánh mất sinh mạng quý báu.
Kinh Bách Dụ
Thuở xưa, có một người rừng ở trong núi thẳm, quanh năm chưa từng va chạm với ai để trải nghiệm việc đời, cuộc sống của hắn là những ngày rất chất phác và đơn giản.
Một hôm có gã thợ săn đuổi thú rừng đến rừng sâu này. Gã nói với người rừng:
– Này anh! Cuộc sống thành thị sung sướng và giàu sang như thế, như thế…
Nghe thợ săn nói, hắn rất ngưỡng mộ cuộc sống xa hoa ở thành thị. Cho nên, hắn trèo đèo vượt núi đi đến thành thị, hắn nhìn thấy nam thanh, nữ tú đều xinh đẹp, đâu đâu cũng nhà cao cửa rộng; thức ăn là những món sơn hào hải vị, thịt cá ê hề; thật sự quá sung sướng. Nhưng hắn ta chỉ có hai bàn tay trắng, biết phải làm thế nào?
Một hôm, thừa dịp đêm khuya, hắn lén đột nhập vào cung trộm lấy long bào của nhà vua, nhưng chỉ qua vài ngày thì bị quân lính bắt trói đem về cung giao cho vua. Hắn vẫn cãi leo lẻo:
– Tâu bệ hạ! Long bào này là phẩm vật của tổ tiên thảo dân để lại.
Nhà vua bảo:
– Ngươi nói phẩm vật của tổ tiên ngươi để lại thì hãy mặc cho trẫm xem thử!
Do đó, ở trước mặt nhà vua, hắn phải mặc long bào, nhưng cứ lật qua lật lại, mặc thế nào cũng không đúng. Nhà vua nhìn thấy cười lớn, nói:
– Ngươi nói của tổ tiên ngươi để lại mà ngay cả mặc cũng không biết. Quân sĩ đâu! Bắt hắn giam vào ngục cho trẫm!
Thế là hắn bị nhà vua tống vào nhà ngục.
Bài học đạo lý
Đức Phật thuyết pháp có tư tưởng và phương pháp đặc thù của nó. Mỗi tôn giáo đều có tôn chỉ và giáo pháp riêng của họ. Chúng ta đem Phật pháp ứng dụng vào tôn giáo khác thì không phù hợp; huống gì tà giáo, điểm bất đồng rất lớn.
Đức Phật dạy: “Vạn vật là do nhân duyên sinh”. Từ sinh tử khổ vui, cho đến họa phước, thiện ác của tất cả chúng sinh đều là mình làm mình chịu. Theo tư tưởng của các tôn giáo khác, tất cả mọi việc đều do thần điều khiển chi phối. Như vậy, thuyết pháp không giống với Phật giáo thì có thể dung hợp một nơi không?
Phật giáo có giới luật và phương pháp tu hành của Phật giáo. Các tôn giáo cũng có pháp tu riêng của họ. Có những người tu hành không nương theo Phật pháp mà chỉ lấy trộm những danh từ, tùy tiện sửa đổi, hay xen tạp những tà thuyết; hoặc chỉ học những nghi thức để làm nổi bật bề ngoài của mình; chẳng những tâm mình không biết hổ thẹn mà còn lộ ra nhân cách thấp hèn. Bọn họ nói ba tôn giáo hợp lại một, hoặc nhiều tôn giáo trở về một, trời ban chân đạo, thần nào đó, Phật nào đó giáng xuống đàn tràng giảng đạo, vâng lệnh của trời v.v., chẳng ra cái gì, chỉ là dọa nạt và dụ dỗ mọi người; mượn danh trời, thần để truyền thánh chỉ lừa gạt nhân dân. Thực sự vừa buồn cười vừa đáng thương!
Nhân loại có một chứng bệnh giống nhau – thích nghe lời giả dối. Giống như người làm kinh doanh nói: “Chịu lỗ vốn gốc”, “bán giảm giá khuyến mãi 50%” hay“bán hàng thanh lý” v.v. thì mọi người kéo đến mua hàng giảm giá đông như kiến. Nếu như họ kinh doanh chân thật thì làm ăn chịu nhiều thiệt thòi. Điều này chẳng phải lường gạt hay sao?
Các thành ngữ như ‘buôn thần bán thánh’, ‘đổi trắng thay đen’, ‘chẳng phân chánh tà’ đều ám chỉ sự gian trá, ngu muội. Có người vì danh, có kẻ vì lợi, có kẻ tham của rẻ mà đánh mất lý trí. Kẻ tham tài, người tham lợi mới có thể ngồi chung với nhau. Tham và lừa gạt muôn sự ở thế gian, họ chỉ đạt được một chút lợi ích trước mắt mà chịu nhiều thiệt thòi về sau. Trong tín ngưỡng, tu hành lừa dối là việc nhiều đời nhiều kiếp; lại lừa thần, dối Phật thì tội lỗi càng chồng chất. Hiện tại, tuy họ chưa thấy được báo ứng nhưng tội lỗi lại chịu nhiều đời nhiều kiếp; giống như đứa bé tuy được lợi ích của một viên kẹo mà tương lai lại mất tài sản vô lượng. Quả thật là đáng thương!
Trích từ Chuyện bách dụ – SC. Viên Thắng dịch, TT. Thiện Thuận hiệu đính(theo thienphatgiao.org/)