Rồi Có Một Ngày – Hoàng Hôn…

Rồi có một ngày …

RỒI CÓ MỘT NGÀY BẠN SẼ THẤY :
Mỗi người chúng ta đang tham gia
việc giao thông trong dòng chảy cuộc đời,
Rồi một ngày cũng bị cọ quẹt đụng chạm xước trầy
Vết thương nhẹ, nặng tuỳ theo
may mắn, tính cách uyển chuyển

Đời người giống cơn gió thoảng khởi lên rồi tan biến,
Thản nhiên với mọi thứ, như sương, khói, mây
Không hận thù, oán trách, nghiệp mới không gầy
Nếu trời đã cho chút tài năng toả sáng
Sẽ cũng lại bị lấy đi theo năm tháng

Thăng trầm đầy đủ cung bậc, sẽ thấm thía hơn
Đạo tình, ý nghĩa thiêng thiêng nằm trong chữ tri ơn
Hãy tự mình thay đổi và sáng tạo cơ hội mới
Là con người không ai hoàn hảo, không bao giờ mắc lỗi
Cuộc đời dài có bao lâu mà trách đất trời
Hãy sống sao cho trọn nghĩa ân tình, Bạn ơi
Dù một trăm năm tuổi, đến một lúc
cũng đi từ cát bụi rồi lại hoà mình vào cát bụi!

Huệ Hương

_________________

HOÀNG HÔN…

Mùa hè trời nắng ấm.
Tám giờ chiều còn sáng.
Nắng tuy hết huy hoàng.
Cũng còn vài tia sót.
Chim về tổ ngừng hót.

Người cũng thắm mệt rồi.
Sáng, trưa, chiều sinh động.
Chờ tắt nắng nghỉ nghơi.
Hài lòng ngày vui chơi.

Hoàng hôn vào đông lạnh.
Mặt trời ngủ Sớm rồi.
Tám giờ đã tối om.
Lạnh, tối, đưa vào mộng.

Tám giờ hè hay đông
Cũng tự nhủ trong lòng.
Giờ chuẩn bị đi ngủ.
Như lá thu vàng, đỏ
Không gió lá cũng rơi.
Ngắn ngủi cũng sống rồi.
Đi ngủ là Chân Lý.

Bình minh còn thức dậy.
Dòng luân hồi chuyển xoay.
Cát bụi về cát bụi.
Chân lý không thay đổi.
Tám Mươi tự nhủ thôi.

Viên An

_________________

Rồi Có Một Ngày – Hoàng Hôn…

Hoàng hôn rồi có một ngày
Trãi qua dòng chảy, đổi thay… trên đời
Chạm va, cọ… những cuộc chơi
Nghĩ còn may mắn, thảnh thơi lúc già

Hoàng hôn nhìn cảnh ta bà
Giống cơn gió thoảng, chút là biến tan
Giận hờn, thù nghịch đa đoan
Suy nên rũ bỏ, chết mang… làm gì

Một ngày rồi có ra đi
Sẽ không oán trách, nghiệp ghi… thần hồn
Thăng trầm đã hiểu hoàng hôn
Càng thêm thấm thía, dại khôn… cuộc đời

Luân hồi nào có nghỉ ngơi
Sinh… ban mai sẽ, đến thời hoàng hôn
Bốn mùa trụ, hoại thay luôn
Một ngày dù có mưa tuôn, nắng hè

Thời gian hai bốn tiếng nhe…
Nhưng đông ngày ngắn, đêm về… nhanh hơn
Hạ thì dụ dự… nghỉ chơn
Nên… ông trời cũng ban ơn sáng hoài

Hoàng hôn ngày một dần thay
Nhủ lòng như lá vàng lay… cuối đời
Gió không rung… cũng chực rơi
Một ngày nào đó… sẽ rời cuộc chơi

Hài lòng… ngày mới thảnh thơi
Biết còn sống, hãy tránh lời… bi ai
Vui trong thực tại tầm tay
Khổ đau, hạnh phúc chọn ngay… tự mình

Lạc… chân lý, đọa… u minh
Luân hồi dòng chảy, vô tình đẩy đưa
Kiếp người gió thoảng, rơi… mưa
Sớm mau giác ngộ, ghét ưa… được gì

Phật răn hạnh qủa từ bi…

tp

This entry was posted in Sách Truyện, Thơ Văn. Bookmark the permalink.