Kính thưa bạn,
Tha thiết trân trọng có vài lời tâm huyết!
Hãy cùng nhau cảm nhận
được ánh sáng rất sâu nơi trái tim
Một lòng giữ lấy đạo trong tình yêu thiêng liêng,
Giữa thời đại mà nhiều người như bỏ quên nó.!
Kính được chia sẻ
một số danh ngôn sâu sắc chống lại điều đó
Của những bậc thầy tôn giáo và tâm linh –
Đã sáng tạo , gieo mầm,
thắp lại một chân lý tinh anh,
Bạn cùng tôi
tin rằng trong mình đang có hạt giống !
Từ những vị Thầy đang dẫn đường cách thầm lặng.!
Hãy thấy rằng “Đạo không hề lỗi thời,”
“Đạo chưa bao giờ ….bị thời đại bỏ rơi.”
Mà chỉ có người muốn giữ đạo từ chối bước tới.”
Và ,….Tôn giáo, nếu sống động
chính là hơi thở của mọi thời đại!
Kính mời bước vào những trích dẫn
1. “Tôn giáo chân chính không bao giờ xung đột với khoa học.” — Albert Einstein.
Einstein không phải tu sĩ, nhưng ông thấy rõ: tôn giáo đích thực là sự khiêm cung trước vũ trụ, chứ không phải những giáo điều chết cứng. Nếu biết giữ đạo đúng, đạo sẽ song hành cùng mọi tiến bộ của nhân loại.
2. “Đạo không bao giờ thay đổi. Chỉ có con người thay đổi cách tiếp nhận nó.” — Paramahansa Yogananda
Bậc thầy Yoga nổi tiếng này đã nhấn mạnh: Đạo là sự thật vượt thời gian. Những ai thấy đạo “lỗi thời” là vì họ đang nhìn đạo qua đôi mắt đã mệt mỏi với cuộc sống giả tạm.
3. “Tôn giáo không phải là bộ sưu tập những nghi thức. Nó là một khoa học để hiểu chính mình.” — Krishnamurti
Một tiếng nói cách mạng trong thế kỷ 20. Ông đã tách rời tôn giáo khỏi hình thức, và nhấn mạnh: tôn giáo là một khoa học sâu sắc về tâm thức, và người nào không biết tự quan sát nội tâm thì sẽ chẳng hiểu gì về đạo.
4. “Nếu bạn nghĩ rằng Phật pháp không phù hợp thời đại, đó là vì bạn chưa hiểu Phật pháp.” — HT Thiền sư Thích Nhất Hạnh
Một lời cảnh tỉnh cho cả người trong đạo lẫn ngoài đời.
Bởi Phật pháp là nghệ thuật sống, không phải tàn tích quá khứ. Nếu áp dụng đúng, đạo chính là thuốc chữa khổ đau của con người hiện đại.
5. “Tôn giáo mà không đổi mới là tôn giáo đã chết.” — Thomas Merton
Một tu sĩ Công giáo rất được kính trọng, Merton tin rằng mọi tôn giáo sống được là nhờ tinh thần đối thoại, đổi mới và hoà nhập với con người hôm nay.
6. “Đừng hỏi thời đại cần gì. Hãy hỏi điều gì khiến bạn sống động, rồi làm điều đó – vì thế giới cần những ai sống động.” — Howard Thurman
Thurman là một nhà thần học da màu, ông cho rằng: người sống trọn vẹn với linh hồn mình chính là ngọn lửa tôn giáo thật sự. Không cần thời đại “chờ” tôn giáo – chỉ cần tôn giáo “bật sáng” được lòng người.
Lời kết :
Hãy dừng mọi hoài nghi về đạo Pháp, đừng sợ bị lụi tắt giữa thế giới ồn ào, Trân kính tặng đến ai còn giữ được một trái tim, biết suy ngẫm , biết học hỏi và biết tri ân những vị cao tăng, những giảng sư chân chính một bài thơ được phổ nhạc của Thiền ca Làng Mai để chúng ta cùng chiêm nghiệm về Đạo Pháp trong thời đai bất động này nhé !
Thầy mãi cùng con mơ giấc Đại Đồng.
Thầy vẫn tìm con trên đường ngời sáng
Cùng nai cùng bống cùng sáo hân hoan
Tình thầy sâu lắng con nào hay biết
Lạc loài khắp chốn giờ mới nhận ra
Mà đợt sóng đã cuốn theo trời lạ
Thầy vẫn chờ con thầy vẫn đợi con.
Thầy vẫn tìm con trên đường đạo đức
Đẹp như đàn én từ cuối đông sang
Một mùa xuân mới hoa lòng phơi phới
Đào hồng đất bắc mừng đón vàng mai
Nhà nhà xóm xóm ấm êm an lành
Thầy vẫn tìm con cao cả tình người.
ĐK: Diều căng, con thăng lên cao, vun vút bay
Núi lớn mây cao bầu bạn; ríu rít gió thơm réo vang
Đường nhung gấm mời đón bàn chân
Chất ngất xa hoa mỹ miều, thỏa chí bấy lâu khát khao
Cao vinh quang, sâu quyền quý…
Vui thoáng rồi, con nhuốm sầu, chán ngắt những phù du quanh
Trăng sáng vằng, chim thánh thần réo rắt khúc nhạc vô sinh.
Thầy vẫn tìm con trên đường hiện pháp
Gặp con, mừng lắm liền chắp tay sen
Kỷ niệm xưa cũ tuôn về như lũ
Một thời quá khứ mình siết chặt tay
Cùng vượt bao núi tuyết giăng băng dày
Trò chẳng nhận ra thầy xót lòng thay.
Thầy vẫn tìm con trên đường lạc trú
Vườn xưa giờ đã thành những cây cao
Cận kề nhau đứng cây cùng vươn lớn
Quàng quàng níu níu trụ vững đại phong
Gọi mời muôn hướng lũ chim xây tổ
Rừng lớn rừng thiêng thơm ngát mùi trầm.
ĐK: Nhạc xuân, chư thiên reo vang tươi phố Vienna
Gióng tiếng chuông xưa Đại Hàn, gió trút lá Princeton
Từ lâu lắm thầy đã ở đây
Đốt hết bao đêm tuổi trẻ, ánh sáng khát khao vút lên
Tâm linh xưa vang vọng mãi…
Cây bỗng ngừng, hương thắm nồng, ấm áp đất trời âm vang
Mây tán dần, tung gió ngàn, cháy lóe sáng vì sao băng…
Thầy vẫn tìm con trên đường hạnh phúc
Ngày con còn bé thầy đã bao năm
Quạt nồng say đắm trưa hè oai bức
Hàn về rét mướt vội ấp lạnh chăn
Lặng nhìn con hát khúc ca Tang Bồng
Thầy đã thầm mơ, thầy đã thầm mong…
Thầy vẫn tìm con trên đường hiền thánh
Dòng sông ngày ấy giờ đã ra khơi
Rộng ngàn sóng biếc dâng tình thương lớn
Ngời ngời ánh sáng đại trí chiều sâu
Độ lượng đón khắp các châu chảy về
Hẹn bốc thành mây mưa mát địa cầu.
ĐK: Vực sâu đêm đen vây quanh, con khốn nguy
Bốn núi vươn cao chập trùng, giá rét góc gai cắt da
Tìm muôn cách mà chẳng vượt qua
Tiếng thú đi hoang gọi bầy, đói khát đớn đau tấm thân
Con hoang mang, con tuyệt hãi
Nhưng bỗng kìa, thang cuối vực nắm lấy thoát vòng nguy nan
Con nhớ thầy, con nhớ thầy nhớ mãi ước nguyền năm xưa…
Mình sẽ cùng nhau trăm ngàn đời nữa
Thành ngân hà sáng ngời giữa không gian
Còn gì cao quý hơn tình yêu ấy
Cùng trời cuối đất rọi khắp mọi nơi
Chiều chiều sớm sớm muối dưa chay lòng
Thầy mãi cùng con mơ giấc Đại Đồng.
Kính trân trọng chia sẻ
Huỳnh Phương – Huệ Hương