Sống – Với Dòng Ý Thức Trung Thực…

SỐNG

Sống ẩn cư trên rừng , núi thẳm
Có nào bằng giữa lắm thị phi
Thân lòng không đổi một ly
Chẳng hề xao động vẫn y pháp hành

Sống giữa phố thị thành tấp nập
Từng lời kính đã áp dụng ngay
Y như năm ngón bàn tay
Không xa lìa đó dẫu ngày đang trôi

Sống giữa đời nụ cười coi nhẹ
Áng lợi danh gió khẽ thổi qua
Dẫu cho đang ở Ta Bà
Tây Phương bên cạnh thật là ung dung

Sống giữa chợ một rừng sách vở
Nội ngoại điển công có thực hành
Để rồi giúp các chúng sanh
Bước vào đường đạo sẽ an tâm mình

Sống giữa giông bão thình lình đến
Chiếc thuyền tâm cập bến lâu rồi
Nên hoài có mãi nụ cười
Ấn cư muôn thuở đời đời tiệm tu

Nguyễn Thiên Nhiên

_______________

Với dòng ý thức trung thực!

Đừng để bị gục ngã trong dòng tăm tối
Không đánh mất lòng tử tế,
trong việc chuyển hoá khổ đau
Biết lắng nghe nội tâm, chẳng phán xét ai nào
Nhận biết vô thường nên sống như ngọn đèn nhỏ !

Âm thầm tỏa sáng khi cố chấp, thù hận buông bỏ !
Khi tâm thành được vũ trụ lắng nghe
Để mỗi bước đi là một bước trở về
Nhân cách cao quý nằm nơi cách hành xử !

Không nằm nơi danh tiếng,
kiến thức, mối quan hệ đang nắm giữ !
Luôn là người lữ khách sống cô đơn
nhưng không thẹn kiếp người
Dù tổn thương, té ngã vẫn cứ gượng cười
Vượt qua được là sáng trong, tỉnh thức !

Mượn nhân vật Jean Valjean biểu tượng đạo đức (1)
Truyền cảm hứng để thực hành lòng từ bi
Dẫu đời lắm phũ phàng, vẫn cứ bước tiếp đi
“ Ánh sáng phía trước
đang chờ một trái tim không bỏ cuộc.”

Và như thế … sống đẹp với dòng ý thức trung thực !

Huệ Hương

(1) trong Tác phẩm Les Misérables” (Những người khốn khổ) – Victor Hugo
Nhân vật Jean Valjean – một người từng bị kết án, từng bị khinh rẻ –
nhưng vẫn chọn sống một đời nhân ái.
Từ một kẻ bị khinh khi, ông trở thành người cha, người cưu mang, người
hy sinh – bởi ông không để quá khứ định nghĩa nhân cách của mình.

_______________

Sống – Với Dòng Ý Thức Trung Thực…

Thị phi sống giữa dòng đời
Không hề nghiêng ngả, nhớ lời Phật khuyên.
Đường tu dẫu lắm truân chuyên,
Xả ly, buông xuống, nhẫn hiền cho xong.

Sống đừng cứng nhắc tốt mong,
Bàn tay năm ngón khó hòng giống nhau
Giữ lòng chỉ chuốc sầu đau,
Bão giông mua lấy, nghiệp sâu chính mình.

Với dòng ý thức vô minh,
Nhấn chìm, gục ngã, dễ sinh não phiền.
Xem như vay nghiệp trà đền,
Sống trung thực se, tự nhiên an bình.

Nội tâm phán xét công minh,
Từ bi dẫn dắt, dùng tình đối nhân.
Bỏ buông mọi chuyện oán ân,
Nhỏ nhen, cố chấp… khổ thân được gì?

Tâm luôn tỉnh thức khắc ghi,
Tuệ tri soi dẫn, khác chi đuốc đường.
Dù cho gặp lắm nhiễu nhương,
Rèn tâm, giữ đức, độ lường chính ta.

Trung dung giữa chốn chánh – tà,
Không thiên tả hữu, chớ mà buông lung.
Tổn thương nhau – nghiệp cộng chung,
Cõi đời khách lữ, cuối cùng mang chi?

Sống sao hành xử từ bi,
Nghiêm minh nhân cách, khắc ghi trong lòng.
Tâm luôn tỉnh táo, sáng trong,
Vững vàng tiến bước, tròn xong kiếp người.

Trái ngang cứ nhoẻn miệng cười,
Hòa dung, ái ngữ, hơn mười lời cay.
Được – thua rồi cũng chỉ vầy,
Thoáng qua chốc nhát, đong đầy phiền thêm.

Sống bình an khác nào tiên…
Tâm yên – cả thế gian liền an vui.

tp

This entry was posted in Sách Truyện, Thơ Văn. Bookmark the permalink.