CÓ RA SAO
Có ra sao cũng hiền vô hạn
Coi như là khổ nạn nghiệp xưa
Cũng như trời đất nhẹ mưa
Cho cây xanh lá giữa trưa nắng hè
Trăm năm lẹ rồi về bến tử
Nên chọn lời ái ngữ với nhau
Dù sao cũng đã người tu
Tuy chưa trọn vẹn … đạo mầu bước theo
Dầu quả có ngặt nghèo đi nữa
Cũng mở lòng hỷ xả thêm lên
Cuộc đời hai chữ nhân duyên
Cho nên gặp gỡ còn nguyên đó mà
Chung một chùa thật thà hiệp chưởng
Đóa sen này cùng tưởng Di Đà
Mai này dẫu có chia xa
Cũng hoài nhớ mãi để mà yêu thương
Có ra sao một lòng niệm Phật
Quên giận hờn thành thật chúc nhau
Bình an mãi mãi dài lâu
Liên Trì sen nở muôn màu có tên
Nguyễn Thiên Nhiên
_______________
Nếu có một ngày …
Vẫn biết nên hạn chế sử dụng 2 chữ …GIÁ NHƯ, NẾU !
Nhưng bổng một ngày lòng dậy sóng, chán chường
Quay về lại tìm đến những tác phẩm thân thương
Mượn từng câu trích đoạn, hướng dẫn thêm động lực!
Chợt nhớ một lần, thoát mọi trở ngại tỉnh thức
Giá như ngày ấy không đọc được lời này (1)
Sẽ không có liều thuốc nào chữa mối u hoài
Với tác phẩm Xứ Người” (Terre des Hommes) –
Hành trình hoàn thiện qua gian khổ(2)
Mang tuyên ngôn,
bất cứ nơi đâu tâm hồn luôn rộng mở !(3)
Gieo sự tử tế, niềm hy vọng, lòng tri ân
Sống tiếp bằng ánh sáng,
thắp lên cho những ai cần
Mỗi dấu chân, trong hành trình hoàn thiện nội tâm
bằng sự kiên trì và thấu hiểu.
Như giọt nắng hiền hòa,
vượt mây đen bằng niềm tin kỳ diệu
Nếu có một ngày ….trở lại thuở xa xưa
Vẫn nắn nót từng chữ trong thiếu không thừa (4)
Thì ra “Không có con đường dẫn tới Giác ngộ.
Chính sự tỉnh thức từng bước là Giác ngộ.” ̣( HT Thích Nhất Hạnh)
Huệ Hương
(1) Cái làm nên phẩm giá của con người không phải là sự bất khả chiến bại, mà là khả năng đứng dậy sau khi gục ngã.”-Saint-Exupéry
(2) trong tác phẩm Xứ người ( Terre des homes) 1939
Đây là tác phẩm đoạt giải thưởng Grand Prix của Viện Hàn Lâm Pháp.
Saint-Exupéry viết về những chuyến bay, nhưng ẩn chứa triết lý:
“Chúng ta sống không phải bằng hơi thở, mà bằng những mối quan hệ vô hình giữa người với người.”
Và “Con người được định nghĩa không bởi những gì họ sở hữu, mà bởi những điều họ dám vượt qua.”.
(3) Từ “Thư gửi một con tin” (Lettre à un otage): “Ở bất cứ nơi nào trên thế giới, khi một người thắp đèn lên nơi cửa sổ – là như một lời thì thầm:
‘Ở đây có một người đang sống. Ở đây có một người đang hy vọng.’”
(4) “Trên đường sứ mệnh vạch cho ngươi, mi hãy làm xong nhiệm vụ rồi lặng tình mà chết” Saint-Exupéry
_______________
Cũng Chẳng Sao…
Đã học Phật thấm nhuần nhân quả.
Chân lý này khắc cốt ghi tâm.
Giải thích được đau khổ, sai lầm.
Hay đang gặp, đều bất như ý.
Ngày mai dù có ra sao nữa.
Mình xem thường, là củng chẳng sao !
Quan trọng chuyển nhẹ quả khổ đau.
Tu để chuyển nghiệp, đời bớt khổ.
Gây nhân xấu, nên nhận quả khổ !
Nhân quả không lầm, đúng bến đổ.
Nghiệt ngã ra sao, thống khổ nào !
Cũng chẳng sao, bụng làm dạ chịu .
Nhận nghiệp khổ, trong tâm nặng trĩu.
Tại mình làm nên mới theo mình.
Nhân nào quả nấy, ảnh tùy hình.
Càng khổ càng tin tấn, thoát mau !
Đời lao đao, có phao niệm Phật.
Câu Đi Đà xóa nghiệp mờ nhanh.
Hoặc khi trổ quả cũng chẳng sao…
Thuyền Chánh Niệm, rước ta qua bờ.
Cũng chẳng sao, bến giác còn chờ …
Viên An
_______________
Có Ra Sao – Nếu Có Một Ngày – Cũng Chẳng Sao…
Cuộc đời dù có ra sao,
Giữ gìn phẩm hạnh, dồi trao làm người.
Qua bao ngày tháng đẹp tươi,
Chẳng vì khổ nạn biếng lười tu thân.
Dẫu cho biến chuyển muôn phần,
Đức nhân giữ vững, chẳng cần vinh hoa.
Con người đến lúc đi xa,
Mang theo gì được? – chỉ là… mỉm cười.
Giá như, nếu có chậm thời,
Một ngày quá khứ đã vơi chẳng chờ.
Trơn tru hạnh phúc như mơ,
Chỉ là ảo ảnh lững lờ qua thơ.
Nếu không bể khổ, mịt mờ,
Trần gian sóng dậy cần nhờ chi đâu?
Thiện lành hỷ xả nhiệm mầu,
Phật lời dẫn lối – qua sầu, thoát mê.
Chẳng sao nhân quả quay về,
Ớt tây cũng ngọt, cam hề sao chua.
Người hiền cơ cực khổ thua,
Kẻ gian giàu có – luật xưa há lầm.
Trên đường sứ mệnh âm thầm,
Giải thông khổ nạn chẳng cầm tay ai.
Nhiệm mầu bậc trí nào sai,
Thấu luân hồi nghiệp – đường dài tự tu.
Người trần mắt tục mịt mù,
Sự đời lý lẽ trơn tru đo lường?
Quả nhân đối lúc vô thường,
Vay rồi phải trả – tỏ tường nghiệp duyên.
Chỉ nhìn hình sắc bên trên,
Sao hay vỏ mỏng mà quên lòng người?
Một ngày sự thật hiện nơi,
Giật mình giác ngộ – than ôi, muộn rồi!
Dù cho tất cả ngược xuôi,
Hiểu ra tay trắng – tu bồi thiện tâm.
Một mai đối diện chẳng lầm,
Không còn hối tiếc, âm thầm nhẹ đi.
Tử sanh nào có sá gì…
tp