LỜI PHÊ BÌNH
Lời phê bình rất vui nhận đủ
Lòng thản nhiên cư xử rất hiền
Cuộc đời trăm sự là duyên
Từ khi hiểu rõ không quên tu hành
Thử ngẫm xem rõ thành công đó
Công bao người đã khó giúp lời
Cảm ơn xin gửi nụ cười
Rồi thời áp dụng cuộc đời nghĩa ân
Từng lời này đã dần áp dụng
Ngày tháng trôi bao vụng bớt đi
Thấy rằng vàng ngọc khó bì
Trần gian thật quý những lời bình phê
Cùng chung chùa khen chê thật quý
Là lòng thành để ý giúp nhau
Vô thường dẫu có qua mau
Thiện duyên mãi mãi từng câu nhớ hoài
Lời phê bình từng giây ghi nhớ
Là hành trang còn đó siêng tu
Trên con đường đạo thiên thu
Vẫn hoài áp dụng từng câu chân tình
Nguyễn Thiên Nhiên
______________
Khi vẫn còn là … con người.
Chưa là Thánh,
còn là con người vẫn còn lệ thuộc!
Vào hoàn cảnh xã hội, cảm xúc, nghiệp duyên
Dù tri thức uyên thâm nhưng tâm lý vẫn khó an yên
Vẫn có những bóng tối : lo âu, hãi, so sánh
Còn là con người
rất dễ bị tổn thương theo bản tánh !
Nên những lời phê bình cần biết dựa tiêu chuẩn gì
Nên kỹ năng truyền đạt phải thêm chút từ bi
Không cứng nhắc khi phán xét, chê trách người khác !
Bằng ánh mắt, nụ cười,
lời nói chân tình sẽ ảnh hưởng sâu sắc !
Sẽ hóa giải mọi gò ép, mở rộng tầm nhìn
Đặt trọng tâm vào việc tự soi lại mình
Nên tri thức, đạo đức
lại song hành kỹ năng tha thứ
Tỏa sáng qua giao tiếp, dựng giá trị thằng hành xử
Vượt đám đông, lời phê bình giúp ta gặp lại nhân gian
Những vòng trói buộc tâm hồn, cần phải hòa tan
Làm cho xung đột va chạm
giữa truyền thống, tôn giáo, hiện đại được tháo gỡ !
Khổng Tử lời khuyên để đời, nên tự mình nhắc nhở
” Quân tử cầu ở mình, tiểu nhân cầu ở người.”
Tự nhận diện, chuyển hóa bản thân chớ biếng lười
Lời phê bình đúng
giúp mình sáng hơn, hiểu sâu tâm lý học!
Nền tảng Phật giáo cốt lõi ” Tâm là gốc ”
Chọn lọc lời phê bình
mới quyết định ai, ta sẽ trở thành
Bao dung, công bằng, nuôi dưỡng thiện lành
Sau mỗi lời phê bình,
nhận ra đâu là cảm xúc, lý trí !
Có đôi lúc, cần kiểm soát lời phê bình thật kỹ
Phàm tâm, là con người … vẫn còn ganh tỵ !
Huệ Hương
_______________
Văn Tư Tu…
Tiến trình tu qua ba giai đoạn.
Học hiểu kinh Văn tự nằm lòng.
Phê, tự phê là lúc Tư Duy.
Rõ chân lý ứng dụng Tu sửa.
Tâm chúng sinh khi nghe phê phán.
Khen vui, chê buồn, phản ứng ngay.
Phải nghĩ sâu nhận định đúng sai.
Lời phê đúng, là thầy chỉ lối.
Cảm ơn người cho lời phê đúng.
Nhờ đệ huynh nhận xét chỉ dùm.
Giúp tư duy thấu rõ đường tu.
Đường đạo còn, mãi đến thiên thu !
Tu là sửa, cần lời phê đúng.
Tạ Ơn tha nhân đã giúp lời.
Sáng đường tu, giác ngộ thảnh thơi.
Câu phê đúng, là câu chân tình.
Nhận lời phê, tự phê liên tục.
Chân lý rạng ngời, rõ lối tu.
Vô Thường chớp mắt đến thiên thu.
Tu nâng Tuệ Giác … mang qua bờ.
Viên An
_______________
Lời Phê Bình – Khi Vẫn Còn Là … Con Người – Văn Tư Tu…
Nào ai tránh được phê bình,
Học trò nhờ điểm mới nhìn lỗi sai.
Ngọc kia chẳng mài dũa hay,
Muôn đời giấu mãi chẳng ai tỏ tường.
Lời chê đâu phải tai ương,
Đúng – sai nên rõ, chớ thường chủ quan.
Cái tôi nếu cứ vênh vang,
Mãi cho là đúng, muôn vàn khó nên.
Có ai dám nhận toàn trên,
Không hề sai phạm, trọn hên mười phần?
Dẫu người học rộng vang danh,
Thế nào vẫn có đôi lần lạc sai.
Già rồi chưa chắc đã hay,
Huống chi thơ trẻ đổi thay thất thường.
Nghe lời góp ý không buông,
Cái tôi háo thắng vấn vương trong lòng.
Phê bình gạn đục khơi trong,
Để ta soi lại lầm xong đó mà.
Sửa thân, sửa cả tâm ta,
Là công trình lớn – quý là dấn thân.
Văn – tư – tu hiểu lý chân,
Lời hay góp lại, sủa dần thành thân?
Nghe chê cười đã nổi sân,
Tự cao, tự đắc – sai lầm người ghi.
Tưởng chê là chuyện thị phi,
Vô minh che mắt biết chi đường đời?
Lòng không mở rộng, thảnh thơi,
Làm sao vượt được cảnh thời gian truân?
Mênh mông biển học xa gần,
Tự cao khép kín – bao lần uổng thay.
Bỏ qua góp ý chân thành,
Hỏi sao tiến bộ? Ơn thầy biết đâu!
Lý chân luôn nghĩa thâm sâu,
Ai tâm tĩnh lặng – tự âu ngộ dần.
tp