Trong nhân gian thường nhắc đến:
“Nỗi đau khi bị phản bội”
Hoặc khi bị từ chối hay bị lãng quên
Có ai từng mang một nỗi đau, không thể gọi tên
Khi bắt buộc rời xa chốn cũ, mà lòng vẫn yêu quý
Vẫn chân thành biết ơn, vẫn thấu cảm như tình tri kỷ !
Chiêm nghiệm sâu sắc nhất …
khi bước vào giai đoạn trưởng thành
Trong hành trình tâm linh
“phải chấp nhận bị hiểu lầm”
Dù không thể đồng hành đi tiếp,
nhưng mãi tri ân “ngọn đuốc cũ” từng soi lối !
Nguyện giữ mãi
ngọn lửa thiêng qua những “ơn gọi” mới !
Dẫu không ai cùng ta đi mãi suốt hành trình
Chợt thảng thốt đôi khi dễ mất niềm tin (1)
Đánh mất khuynh hướng vì chưa đủ năng lượng trí tuệ !
Tôn giáo, tín ngưỡng giao động giữa thời công nghệ ?(2)
Chỉ cần tìm đến ánh sáng chân thật của những tấm gương
Mà trái tim đầy từ bi, không chút phô trương
Nhưng sống giản dị, chân thật, sống hiện diện !
Mỗi khoảnh khắc linh thiêng ấy đến từ trải nghiệm!
Những ai thật sự vững tâm linh đều có một điểm chung
Sân khấu ồn ào từ nay lặng lẽ tạm dừng
Không sợ cô đơn khi phải bước vào vùng sáng khác
Không đánh mất trái tim rất đẹp và thanh thoát
Chỉ có ánh sáng chân lý
mới cho phép hoàn thành sứ mệnh to tát !
Huệ Hương
(1) Gabriel Marcel dạy ta rằng: “ Niềm tin không phải là sự chắc chắn – mà là thái độ trung tín với điều mình cảm thấy là đúng, dù chưa thể chứng minh.”
(2) Gabriel Marcel từng viết: “ Tôn giáo không phải là bộ lễ phục, mà là tiếng thở nhẹ giữa hai linh hồn – nơi con người tìm về điều vượt trên mình, nhưng chưa bao giờ rời xa lòng mình