Bâng Khuâng – Chợt Tỉnh…

Bâng khuâng !

Trộm nghe…
Cuộc đời là thước phim được quay sẵn !
Chúng ta thực sự không biết mình muốn gì
Phần lớn chỉ là một phóng bản copy
Theo xã hội áp đặt một cách vô ý thức !!

Sống giữa cuộc đời luôn chạy theo vật chất
Dù biết Tiền chỉ là phương tiện … tất nhiên
Giúp điều ta ước muốn, cần làm … ưu tiên.
Nhưng … chưa ai nghe được nội tâm mách bảo

Vì ảo tưởng dẫn mình… ngập chìm phiền não !
Có biết đâu hạnh phúc không ở bên ngoài
Cái thước đo chính xác … ta chẳng đoái hoài
Cần cảm nhận lắng nghe tâm mình sâu sắc !

Tự mình điều chỉnh hành vi khi được dìu dắt
Vun trồng thêm trái tim thực sự yêu thương
Quá trình thực hành kiên nhẫn … tạo tư lương
Bâng khuâng tự hỏi … Ai là đạo diễn ?
Và lúc nào thì trực giác xuất hiện ?

Huệ Hương

_____________________________

Chợt Tỉnh…

Hôm nay dự đám tang về !
Kẻ nằm yên nghỉ, phụ thê đau lòng.!
Tuổi đời đang lúc long đong.
Sáu mươi, năm mấy, trả xong nợ đời.

Trần gian biển khổ, rối bời
Trẻ mà đi trước mình thời bao lâu !
Tám mươi chưa muốn chết đâu.
Bước thêm đoạn cuối, không rầu, không lo.

Cũng nhờ học Phật bảo cho.
Phật không ban phúc, phải lo vâng lời.
Kinh Phật chỉ giải, rối bời.
Hãy luôn nhớ chữ : BUÔNG lơi não phiền.

Cách nhìn XEM NHẸ đảo điên.
Chứng ngộ chữ KỆ tâm liền thoát ra.
Phật dạy giải thoát không ngoa.
Buông Đi, XEM NHẸ, Kệ, xa não phiền.

Ứng dụng, đời bớt… đảo điên.

Viên An

_____________________________

Bâng Khuâng – Chợt Tỉnh…

Bâng khuâng… ngẫm lại cuộc đời
Thước phim xếp đặt, xa vời… tầm tay
Thanh xuân… mơ ước lấp đầy
Công danh, sự nghiệp vẻ bày… chấp mê

Bâng khuâng… ngẫm lại nhiêu khê
Truân chuyên, luân lạc biết về… nơi đâu
Đảo diên giữa cuộc… bể dâu
Chợt lay giấc tỉnh, hồi đầu… nghĩ suy

Bâng khuâng… ngẫm lại hiểm nguy
U minh tác nghiệp, khi truy… ngọn nguồn
Tham, sân si hận chẳng… buông
Đắm chìm phiền não, buộc luôn… tự mình

Bâng khuâng… ngẫm lại vô minh
Từng hành vi một, quả tình… u mê
Hoàng hôn… tuổi đã gần kề
May nhờ Phật Pháp dẫn về… đường tu

Bâng khuâng… giữa đám mây mù
Sáng soi tuệ đuốc, thoát ru… ngủ đời
Vai tuồng chọn bước… dừng chơi
Mặc ai đạo diễn, quyết dời… chữ “buông”

Tu đường giải thoát… Phật khuông

tp

This entry was posted in Sách Truyện, Thơ Văn. Bookmark the permalink.