Thói Quen Khó Bỏ – Biết Mình Là Tiến Bộ

Thói quen khó bỏ

Ôi chết mất… thói quen luôn còn mãi!
Bao năm rồi vẫn tưới ướp một mùi hương,
Vẫn thẹn thùng sung sướng được tán dương…
Dù trong tâm… ước mong dứt khoát ” Bỏ “

Tự mắng thầm ” tu thực hành nhọc khó “
Đã thệ nguyền đi tiếp … cố không dừng,
Thói quen kia sao buộc chắc… dây thừng…
Điểm yếu này… nghiêm túc mà nhìn nhận!

Quyết thay đổi… làm sao hết vướng bận …
Điều vụn vặt … tưởng đơn giản… nào ngờ!
Vô cùng khó khăn … nên cứ mãi ngu khờ
Thiện tri thức ơi khơi giùm ánh sáng nhỏ!

Chỉ cần đốm lửa đỏ.. con đường sẽ tỏ

Huệ Hương

_____________

Nghiêng vai gánh chuyến luân hồi
Dạo qua sáu nẻo một đời tử sinh – Hành Giả

Trải qua một kiếp sinh linh
Khóc cười thách thức, ngẫm…. mình ngã nghiêng… – tp

Thôi thì xin trả ưu phiền
Trăm năm còn chút cửa THIỀN ta vui. – Hành Giả
_____________

Biết Mình Là Tiến Bộ

Là chúng sanh, ta như nhau Mũi Dọc.
Cũng Mày Ngang, chấp ngã lúc chào đời.
Xem cảm thọ là mình, chẳng buông lơi !!?
Bị vui buồn, là sóng đời vùi vập.

Nhờ pháp Phật, soi đường mình tu tập.
Loại bỏ dần tập khí, quá lâu xa.
Rễ vô minh, chấp chặt quấn lấy ta
Không nhanh được, nghiệp ta từ vô thỉ !!

Biết quán chiếu mình, bạn nên hoan hỉ !?
Có tiến bộ nhiều, mới biết mình lẩm
Ánh sáng loé rồi, vượt thoát mê tâm.
Tập khí… dày, dùng thời gian gột rửa .?.

Xin Nhớ
Cảm thọ, rất vô thường !?
Nó đến, ắt sẽ đi…
Vui, buồn, mãi mà chi.
Các pháp, đều vô ngã…
Kìa… thanh tịnh, an lạc …

Viên An

______________

Thói quen khó bỏ từng… theo ta mãi
Đã… kết nên từ vô thỉ chẳng rời
Do nghiệp duyên xấu, tốt… sinh ra đời
Nhưng… tỉnh thức, biết đâu cần loại bỏ

Thói quen khó bỏ khi dần hiểu tỏ
Đâu… vô minh, chấp kiến buộc quấn thừng
Hãy cẩn trọng nghĩ suy… tiến, hay dừng
Mỗi, mỗi phút… hành xử từng bước chậm

Thói quen khó bỏ đừng buông lơi… lậm
Tâm vượn thường dễ dãi, khiến ngu ngơ
Thấy lỗi người, còn mình lại… cho lơ
Hãy nghiêm khắc soi… từng việc lớn nhỏ

Dù tập khí, cố rời… lâu sẽ bỏ

tp

This entry was posted in Sách Truyện, Thơ Văn. Bookmark the permalink.