Xuân lại về trên đất Úc cho những người Việt xa quê hương bớt thương nhớ quê nhà. Có những kẻ đã âm thầm kết bao cánh hoa mai trang đài cùng hoa đào rực rỡ trên cây cảnh trong chùa Hoa Nghiêm, cho Phật tử tới chùa vui với mùa xuân đang nẩy lộc.
Năm 1983 chồng tôi ra khỏi tù cải tạo cả gia đình đã vượt biên, đến được bờ bến tự do và được nhận vào nước Úc này, đêm giao thừa của mùa xuân đầu tiên xa Việt Nam, tôi đã bật khóc thật nhiều vì nhớ cha mẹ, nhớ nhà, nhớ làng xóm, nhớ nước non, dù mình tự ý bỏ quê hương trốn đi trong đêm tối với tâm cang rối bời vì lo sợ bị bắt lại trên chiếc thuyền nhỏ mong manh bất chấp hiểm nguy. Ấy thế mà nay ở được xứ sở thanh bình trong đêm trừ tịch, lại nhớ thương và vọng về quê nhà và với nước mắt cứ mãi đoanh tròng.
Có một chùa Việt Nam nhỏ ở rất xa, gia đình tôi cố tìm đến. Ôi! Người Việt mình đông quá, nói tiếng Việt vang vọng rộn ràng! Những cây hoa vạn thọ gần gũi thân thương làm sao ấy, nước mắt lại tuôn trào. Thì ra không phải chỉ một mình gia đình tôi biết nhớ quê nhà, mà gần như những người đi chùa hôm đó điều nhớ quê hương cả, dù ở miền Trung hay miền Nam, giọng nói Bắc, Trung hay Nam thì cũng cùng một mẹ Việt Nam. Con phải bỏ mẹ mà đi đó là điều không ai muốn, nhưng biết làm sao đây! Khi mình ở lại chính trên quê hương mình thì lại không được chấp nhận. Nhìn một bà vuốt ve bông vạn thọ, tôi biết bà đang nhớ quê, lòng thương cảm dâng tràn, ý nghĩ chợt đến, có cách nào mỗi độ xuân về tôi sẽ đem mùa xuân đến cho mọi người.
May mắn là chùa Hoa Nghiêm ở vùng Springvale được thành lập năm 1987, do một nhóm Phật tử, mỗi người cho mượn 500 đồng để đủ tiền đặt cọc mua. Đó là ngôi nhà tôn nhỏ ở số 22 Princess Ave, Springvale, ngôi nhà gỗ 3 phòng lụp xụp vì đã quá cũ kỷ, gian phòng khách chật hẹp được lấy làm nơi thờ phượng. Ở cuối phòng đối diện với tôn tượng Đức Thế Tôn là nơi thờ hương linh Phật tử và hương linh quá vãng, tuy đơn sơ gọn gàng nhưng không kém phần trang nghiêm thanh tịnh.
Ngày khánh thành chúng tôi mừng đến rơi lệ, vì thời đó ở vùng Springvale này chưa có ngôi chùa nào của người Việt.
Phải nói chùa Hoa Nghiêm được tạo lập đã đáp ứng đúng nguyện vọng của giới Phật tử ở vùng Đông Nam Melbourne nói chung, riêng với chúng tôi và gia đình thì … hình như có một cơ duyên nhiệm mầu nào đó, đã đưa đẩy chúng tôi khắn khít với ngôi chùa mang tên Hoa Nghiêm từ đó.
Mừng rỡ vô cùng và lòng sung sướng rạt rào, tuy mùa xuân đầu tiên chùa chỉ có những chậu hoa vạn thọ cũng đủ ấm lòng Phật tử xa quê. Đêm giao thừa đón xuân ở chùa, thầy trụ trì cùng Phật tử đều là những người mới đến Úc, cùng một tâm trạng, thương và hiểu nhau nên lòng ai cũng chan hòa hạnh phúc trên quê hương thứ hai trong không khí ấm cúng của đêm giao thừa với miệng cười tươi và mắt không còn vương lệ.
Không khí sinh hoạt ở chùa có một chút gì đó vừa cởi mở thân thiện, vừa đậm tình Thầy trò và các phật tử đối với nhau cũng thành thật ôn nhu trong đại gia đình tâm linh hải ngoại. Mối thân tình đó đã được giữ gìn và duy trì mãi cho đến hôm nay.
Thuở đó, chồng tôi đưa rước tôi, Thầy Nhật Tồn và sư cô Như Tài đi học Anh văn. Sư cô tạm ở chùa đến khi mở được ngôi chùa Ni ở vùng Noble Park.
Mùa xuân năm ấy, ngoài những chậu vạn thọ, thầy Nhật Tồn có một ít hoa mai, chúng tôi tìm một cành cây khô gắn nụ biếc mai hoàng anh mang vào chánh điện, Phật tử hân hoan chụp hình kề bên nhành mai giả đó.
Năm 1990, thầy Nhật Tồn đi du học Đài Loan, thầy Thiện Tâm được đổi về chùa Hoa Nghiêm để thay thế. Sau khi học xong, thầy Nhật Tồn về chùa Phước Huệ Sydney và đổi tên lại là Thích Phước Ân.
Mai nở ngày càng nhiều hơn khi các mùa xuân sau này đến, vì chúng tôi tìm nhiều cành khô để gắn hoa mai trong chánh điện và ở ngoài sân. Khi cành khô không còn, chúng tôi chặt luôn những cây tươi ở vườn nhà.
Có một lần, anh Tám Hòa (nay anh đã về nơi đất Phật) và tôi đi chặt cây để gắn hoa mai, đi rất xa, những cành cây được cột lại và chở sau xe để kéo về chùa. Trên đường đi, hai anh em đều niệm Phật vì sợ bị phạt bởi không biết cách ràng buộc cây cho đúng luật, về đến chùa anh em chúng tôi mới thấy nhẹ nhõm trong lòng.
Chùa Hoa Nghiêm được dời về địa điểm mới ở 444 – 448 Springvale Road ngay mặt tiền của con đường chính, hoa mai hoa đào vẫn rộ mỗi độ xuân về, việc chặt cây kéo về thật khó khăn và vất vả nên sau này chúng tôi nghĩ ra cách gắn hoa trên cây tươi trong chậu, chỉ cần lặt lá là xong.
Ban đầu chỉ có hai anh em, anh Hòa và tôi, bây giờ được các người trẻ giúp, các cô khéo léo và lẹ làng hơn. Thế là mỗi độ xuân về, chúng tôi lặt lá để gắn hoa mai, hoa anh đào. Chùa là cả một mùa xuân của đất trời, quê hương nơi đây và cả trong trái tim mình.
Diệu Ngọc