TRỞ VỀ
Không trở về là lỗi với trăm năm
Khi rót nốt chén rượu đời cay nghiệt
Sẽ một mình ta trên chuyến tàu thứ nhất
Một mình ta hun hút dặm trường xa
Ta về như kẻ lưu phương tìm kiếm một quê nhà
Tìm kiếm lại chính mình đã đành cam để mất
Đã qua bao hoàng hôn mây chìm trong mắt
Tìm lại vườn xưa xanh biếc tuổi hoang đường
Ta trở về tìm kiếm từng giọt sương
Từng sợi nắng ẩn chìm trong áo lụa
Ta sẽ trở về như một lời tuyên hứa
Khấn trọn đời cho vẹn cuộc trăm năm
Dù trăng ngày xưa chừ đã phai rằm
Dù áo ngày xưa nhạt nhàu năm tháng
Dù bước chân xưa lạc dần vào quên lãng
Ta trở về như định mệnh đời ta
Ta trở về réo gọi giữa bao la
Nhìn lại tâm mình trong nguồn hạnh phúc
Thấy bể dâu trong cái còn cái mất
Như đời mình chìm nỗi mấy mươi năm
Ta trở về tạ lỗi với trăm năm.
Lê Văn Trung
_________________________
TRÔI HOÀI TRÊN SÓNG HOANG VU
Chẳng lẽ bơi hoài trong biển lạ
Bao giờ ghé lại một bờ vui
Tôi đem đời gửi nghìn con sóng
Sóng vỗ về đâu lòng chưa nguôi?
Ai là con sóng năm mươi năm
Vỗ mãi vào thơ những nhịp buồn
Và thơ là những con thuyền nhỏ
Trôi mãi, mơ về một bến sông
Và thơ là những nhành rong lạc
Bập bềnh trong suốt cuộc trăm năm
Và thơ là những màu mây bạc
Soi phận mình trên sóng tang thương
Và thơ là những con còng nhỏ
Xây vạn lâu đài trong giấc mơ
Cuốn cả giấc mơ vào trong cát
Chôn cả trần gian vào hư vô
Và thơ là cánh chim di trú
Lạc giữa trùng khơi mù đảo hoang
Rừng núi thế nhân vùi giông bão
Về đâu? Thơ mỏi cánh điêu tàn
Chẳng lẽ bơi hoài, bơi mỏi mệt
Giữa biển hoang vu, biển muộn phiền
Câu thơ thiên cổ mù sương khói
Cho trời lạnh lẽo một vành trăng.
Lê Văn Trung