Phật Dạy: Người Khôn Là Người Biết “Buông Bỏ” Chứ Không Phải “Từ Bỏ”

Buông bỏ những thứ không thuộc về mình, buông bỏ những phiền não là điều ai cũng nên làm để tâm tịnh, lòng an…

“Buông bỏ” không phải là “từ bỏ”, bản chất của hai chữ này không giống nhau, kết quả cũng khác nhau. Chọn ‘buông bỏ’ hay ‘từ bỏ’ là cách bạn quyết định cuộc đời mình hạnh phúc hay lụi tàn…

Buông bỏ chính là để trưởng thành, để kiếm tìm những điều tốt đẹp, còn từ bỏ chính là khi người ta nhút nhát tìm chỗ để trốn tránh. Buông bỏ là khi ta đứng bên trên sự việc, còn tự bỏ chính là khi bản thân ta thực sự không buông bỏ được mà phải tìm đến sự trốn tránh. Người khôn biết phải buông bỏ, kẻ dại chỉ có từ bỏ.

Sống trên đời này, nhắc đến chuyện buông hay không buông, tất cả đều xuất phát từ những dục vọng, ham muốn chiếm dụng điều gì đó trong cuộc sống, mà đa phần là tình cảm và hạnh phúc. Hạnh y khói bay đi chỉ trong đôi ba tiếng đồng hồ.

Rồi ta lại khát khao đi tìm và dễ dãi tin rằng một đối tượng nào đó trong tương lai sẽ mang lại hạnh phúc lâu bền hơn. Hạnh phúc luôn là những khao khát lớn nhất của con người, tùy vào hiểu biết của mỗi người qua từng xã hội và từng thời đại mà hạnh phúc được quan niệm 1 cách khác nhau.

Có người họ gặp xui rủi triền miên nên họ quả quyết rằng trên đời này làm gì có hạnh phúc. Còn những người trẻ thì cứ mơ mộng hạnh phúc chắc ở cuối con đường mình đang đi. Và hằng bao lớp người đi gần hết kiếp nhân sinh này mà vẫn không tìm thấy hạnh phúc và đuổi theo nó như 1 trò chơi cút bắt.

Con người vốn dĩ không cảm thấy hạnh phúc là bởi họ mưu cầu quá cao, không bao giờ biết đủ. Và khi không cảm thấy hạnh phúc, nhiều người lại cảm thấy bất hạnh, đau khổ, từ làm khổ mình.

Trên đời này, những gì thuộc về tình cảm là thứ dễ thay đổi nhất. Có những người chấp nhận buông bỏ, mỉm cười, quên đi mà sống, nhưng lại có những người không cam tâm, sống chết vẫn khư khư để rồi tự làm khổ mình. Cho đến cuối cùng vẫn không thể giữ được, mới đau khổ “từ bỏ” và chạy trốn, nhưng có điều làm cách này, suốt đời bạn sẽ chẳng quên được, và sẽ vô cùng đau khổ.

Phật dạy, vui vẻ không phải là một loại tính cách, mà là một loại năng lực trí tuệ. Muốn giải quyết buồn phiền là phải quên đi buồn phiền. Không loạn trong tâm, không kẹt trong tình, không sợ tương lai, không nghĩ quá khứ. Cười ngắm gió mây tan, ngồi yên khi mây lên.

Con người sống trên đời, làm người không cần đòi hỏi, làm việc không cần hoàn hảo, hưởng lạc không được hưởng đến hết. Làm người phải biết dừng lại đúng lúc, đối với người khác là một sự khoan dung, đối với chính mình là một con đường để lui.

Sở dĩ con người sống không vui vẻ không hạnh phúc, nguyên nhân chủ yếu nằm ở 3 thói quen, nếu bạn đã quen với những thói quen này, xin bỏ ngay

Quen phóng đại hạnh phúc của người khác.

Quen phóng đại đau khổ của bản thân.

Quen lấy đau khổ của bản thân ra so với hạnh phúc của người khác, lấy khuyết điểm của bản thân ra so với ưu điểm của người khác.

Lý của Đại Đạo thì vô cùng đơn giản, đơn giản đến nỗi chỉ cần một hai câu là có thể nói rõ ràng. Những chuyện nhỏ trên đời khó là khó ở chỗ đơn giản. Đơn giản không phải là phớt lờ cho xong chuyện, cũng không phải đơn thuần ấu trĩ, mà là trí tuệ ở cấp bậc cao nhất, là biểu hiện của duệ trí thành thục. Cái hoàn hảo luôn luôn là cái đơn giản. Học được sự đơn giản, thật ra không đơn giản chút nào.

Theo tuetamblog.net

This entry was posted in Tùy Bút. Bookmark the permalink.