Một lần đi – một đời nhớ

 

H.2.Nghiên nón bên Sư cô Chân Không bạt ngàn hoa Hướng dương

Ở vùng ngoại ô Bordeaux ngoài sự trù phú của đất đai, đây còn là nơi sản xuất rượu nho nổi tiếng. Nơi đây không khí trong lành, đường sá sạch đẹp khác với ở quê nhà vì ai cũng có ý thức giữ gìn.

Tuy nhà cửa ở rải rác quanh vùng nhưng họ tỏ ra thân thiện qua nụ cười tươi và những cái vẩy tay chào mỗi khi xe chạy ngang qua đường, chừng ấy chi tiết cũng đủ giới thiệu nền văn hóa của một đất nước. Có lần đi theo thầy Pháp Tịnh đi siêu thị Leclerc mua thực phẩm, đến quầy bánh mì hầu như vét hết bỏ lên xe đẩy, có nhiều người đến sau không có bánh, họ hỏi một câu không mấy vui vẻ: “C’est pour vous, madame?” nhưng khi trả lời: “ Non, c’est pour le village des pruniers” thì họ ồ lên, biểu lộ sự thông cảm và vui vẻ. Chứng tỏ họ có biết và có cảm tình với Làng Mai.

Thiền đường Nước Tỉnh, Cam Lộ, Ngàn Sao… rất lớn, nhưng đầy ắp người mỗi khi có pháp thoại. Người ngoại quốc từ các nơi tới, họ kính cẩn và thành tâm tu học. Họ dắt cả con cái đến, có cháu còn nằm trong xe nôi, hay mới biết đi chập chững. Có cả các cháu bị tật đi đứng không vững, có cháu bị tai nạn gãy tay vẫn được cha mẹ đem đi theo. Họ nói họ rất trông chờ ngày nầy: một năm về Làng họ có cảm tưởng giống như  được về thăm quê nội, quê ngoại vậy. Họ tu học tinh tấn, ngay các cháu nhỏ khi nghe chuông cũng đứng yên và theo dõi hơi thở.

Từ xóm Thượng xuống Sơn Hạ, đường khá xa và không bằng phẳng, thế mà sau khi pháp thoại xong, Sư Ông đi thiền hành xuống Sơn Hạ trong khi đệ tử của Sư Ông nhiều người đã mỏi gối chồn chân. Ở đây có một cái hồ rất đẹp và thơ mộng.

Con nghe nói có Nội viện Phương Khê., nhưng không biết đến khi nào mới có thể đi thăm được. Sư Cô trả lời: “Chừng nào không còn sợi tóc trên đầu”. Con ngộ ra và chỉ biết cười vì tự thấy mình còn quá nặng nghiệp làm sao được đến Nội viện Phương Khê – nơi chỉ dành riêng cho xuất sĩ.

Trong niềm vui vẫn có những giọt nước mắt. Bát Nhã bây giờ không còn nữa và chỉ còn trong hoài niệm, thế mà khi nghe các Sư cô hát bài về Bát Nhã, tự nhiên nước mắt con lại tuôn trào. Con tự trấn an nhưng không cầm lòng được. Hết ướt hai tay áo rồi đến khăn tay! Tưởng một mình con mau nước mắt, không ngờ các bạn cũng thế. Lúc gặp nhau các bạn nói: sáng nay em khóc quá trời, nước mắt đâu mà cứ tuôn ra hoài. Tưởng người Việt mình mau nước mắt, nhưng lúc gióng hồi chuông Bát Nhã chấm dứt khóa tu ở Làng, người Tây Phương cũng khóc.

 

H.3.Một nén hương kính bái nhà vua yêu nước Hàm Nghi (1871-1944). Ảnh CT 

Những ngày ở Làng có một kỷ niệm khó quên là được thầy Minh Tuấn dẫn đi thăm lăng mộ Vua Hàm Nghi ở làng Thonac, Dordogne. Thấy ngôi mộ gia đình của nhà vua yêu nước quá đơn sơ khiến ai cũng ngậm ngùi.

Buổi chiều đi viếng thăm lâu đài De Losse của công chúa Như Mai (Nhu May) con gái trưởng của Vua Hàm Nghi. Bà rất yêu kính vua cha nên không lập gia đình để bà có thể luôn luôn giữ cung cách Princesse D’Annam(Bà Công chúa nước Nam) theo sự mong muốn của vua cha. Trong thư viết tay của Công Chúa Như Lý (Nhu Ly) tức Comtesse De La Besse (em Công chúa Như Mai – chủ nhân của lâu đài De la Nauche ở Vigeois) gởi cho nhà nghiên cứu Nguyễn Đắc Xuân đề ngày 22 Juin 1999 có nói về công chúa Như Mai như sau: “Chị đã tốt nghiệp thủ khoa viện Nông Học Paris thế hệ 1925” (Elle était sortie major de l’institut agronomique de Paris, promotion 1925). Bà không hề có cái tên Nhữ Mây như nhiều người lầm tưởng. Chưa được về Việt Nam, Công chúa Như Mai thực hiện lời cha dạy phải làm một người phụ nữ Pháp tốt. Sống độc thân, Bà có cơ hội gần gũi với dân nghèo, giúp họ kỹ thuật phát triển Nông Lâm ở địa phương. Nhờ Bà mà nông dân khắp trong vùng trở nên giàu có. Họ biết ơn và rất quý trọng Bà. Nhờ thế mà Bà đã mua được tòa lâu đài De Losse ở đây và có được một khu đất dành riêng làm nghĩa trang cho gia đình vua Hàm Nghi ở Thonac.

 

Lâu đài De Losse xưa kia của CC Như Mai

Rồi cũng đến ngày kết thúc khóa tu ở Làng, ai cũng ngậm ngùi lưu luyến. Lúc chia tay tất cả đều mong muốn được gặp nhau lại.

Rời xóm Trung vào một buổi sáng sớm đầy giá lạnh. Chúng con  lên Paris bằng xe Bus. Đường dài hơn năm trăm cây số mà không ai thấy xa. Bỏi vì trong số người cùng đi trên xe có anh Cao Thái – người có làn hơi thiên phú, hát hò không ngớt, làm cho mọi người thích thú, quên hết mệt nhọc. Thời Sinh viên bọn con rất mê giọng hát Cao Thái, đặc biệt giọng Cao Thái với bài Mexico. Được gặp ca sĩ Cao Thái trong dịp sang Làng Mai nầy là một kỷ niệm khó quên.

Xe đến Paris khi trời chưa tắt nắng. Chúng con nghỉ qua đêm ở Thiền đường Hơi Thở Nhẹ để ngày mai đi xe sang Đức. Lúc đến Paris, anh Cao Thái cũng là người hướng dẫn và giới thiệu những đường phố nổi tiếng nơi anh đã từng đi hát rồi đi ngắm Bảo tàng Louvre, Khải Hoàn Môn, Tour Eiffel, mỗi nơi dừng lại chừng 10 phút. Mấy người trẻ còn lanh tay lẹ chân xuống chụp hình, còn người già ngồi yên một chỗ hoặc chỉ chụp hình qua kính cửa xe. Cách đây 10 năm (2002), Paris có một hấp lực mạnh mẽ đối với con, còn giờ này có lẽ do tuổi già, hoặc đã lắng lòng thanh tịnh nên đa phần đều muốn đi qua Đức ngay. Hơn nữa xe lớn rất khó di chuyển trong những phố cổ, có lúc tiến thoái lưỡng nan nên tất cả đều đồng tình thôi không tham quan nữa.

[..] Lúc đi ngang qua thành phố Koln (Cologne) của Đức trời mưa lất phất nhưng lúc đến Viện Phật học Ứng dụng thì trời tạnh ráo còn có chút nắng chiều. Đến nơi ai cũng mừng như vừa về đến nhà. Và mừng nhất khi thấy cơ ngơi rộng lớn bề thế của Viện.

Thầy trụ trì và các sư cô có mặt ở ngay ngoài cửa để chào đón và sắp xếp nơi ăn chốn ở cho mọi người. Viện Phật học Ứng dụng mới hoàn chỉnh được một phần năm (1/5) nên chỗ ở không ổn định được, khi có đoàn kiểm tra phòng ốc thì giường nệm phải thu xếp để trả lại phòng không, tối mới bày biện lại nhưng rất vui.

Viện Phật học Ứng dụng nhìn từ trên cao, Ảnh Làng Mai

This entry was posted in Tùy Bút. Bookmark the permalink.