Ai Cũng Có – Tiền Nghiệp Mang Mang Vác Gánh – Khẩu Nghiệp Do Ý…

AI CŨNG CÓ ..

Ai cũng có rõ ràng miệng lưỡi
Sao nặng lời mà chửi rủa nhau
Pháp lục hòa ấy để đâu
Đọc lên thông thạo… chẳng câu nào hành

Mai sanh tử hành trang địa ngục
Không tư lương … một chút … nói sao
Chao ôi… nghiệp nặng biết bao
Nên tu mau vội … sợ hao tháng ngày

Ai cũng có thân này … xin lỗi
Đừng khinh người mà tội vô biên
Dẫu cho người ấy không tiền
Đã vào chùa đó tạo duyên Phật lành

Đừng vội mừng … người quanh bé nhỏ
Xem là ngu … từ đó khinh khi
Mở kinh Nhân Quả từng lời
Rõ ràng còn đó chớ cười đùa vui

Ai cũng có nghiệp dày phải trả
Sao lại còn gây quả thêm sao
Ta tu dẫu có thật cao
Xin đừng kiêu mạn hư hao phước lành

Trong Ta Bà … chúng sanh bé nhỏ
Chớ coi thường tạo mở ác nhân
Đến khi trổ quả khóc than
Bình an đâu nữa trong tâm và ngoài

Ai cũng có chỉ vài năm đạo
Giúp cho nhau để tạo duyên lành
Đền ân Thầy Tổ chỉ đàng
Hai tay chắp lại nhẹ nhàng chào nhau

Trăm năm đó qua cầu sanh tử
Xin lòng vui gìn giữ từng câu
Thêm thân và ý hòa nhu
Còn chi hơn nữa nẻo tu tròn đấy

HẢI TẦN

__________________________________

 

Tiền nghiệp mang mang vác gánh !

Chúng ta là chủ nhân bao đời họa, phúc
Thói quen … sức mạnh chi phối, cuốn hút làm theo
Khoảnh khắc hiện tại trở thành quá khứ … mang theo
Toàn quyền quyết định cuộc đời mình … TIỀN NGHIỆP!

Tu là hiểu: khi tạo nhân nên quả báo nối tiếp
Muốn hưởng an lành kiếp này … thay đổi nhanh
Thân, khẩu, ý … thu thúc,
… không cho xấu ác khởi sanh.
Cần thái độ sống dung hoà,không thắc mắc!

Không trách cứ hoàn cảnh khó khăn khiến bế tắc!
Hiểu rằng : Nghiệp theo ta như bóng với hình
Lại nhớ trong đầu:
“ Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã “ cách thông minh
Đấy là cộng nghiệp nên sống chung môi trường xã hội !

Dù đã tạo lầm lỗi còn có đường sám hối
Mau mau nguyện thầm tránh hậu báo ngày sau
Vì lẽ tiền nghiệp mang mang, không mất đi đâu
Rất cân bằng, trổ đúng thời đúng lúc !

Chuyện mình không muốn đã trở nên công thức
Giật mình tỉnh thức … cái thấy còn quá vô minh
Ái thủ, tà kiến xuất hiện tập khí bất bình
Do kiếm chuyện thương,ghét
… không lúc nào êm ả!

Cái sai nuôi dưỡng lâu ngày, khủng khiếp quá !
Những thứ không phải lời Phật dạy … đừng vương
Mọi kiến thức, suy tư ngoài kinh điển chớ coi thường
Khuynh hướng tâm lý … dần dần như sắt rỉ sét
Tiền nghiệp mang mang gánh nặng… tự mình cố nhét!
Ý nghĩa tu hành buông bỏ … chứ không đạt bắt nhé !!!

Huệ Hương

__________________________________

Khẩu Nghiệp do Ý…

Kinh Pháp Cú, dạy rành, ghi rỏ.
Ý dẫn đầu, gây tội khẩu, thân.
Khẩu thốt chửi mắng ngàn câu.
Do Ý khiến, nên sân thốt lời.

Ý, ông chủ, dạy sai Thân lổi.
Ách chủ bài do Ý đó thôi.
Tu Ý trước xin chớ buông lơi !
Nói ái ngữ, thân lành theo sau.

Trăm năm đó, gẫm có là bao ?
Muốn nói lời hoà nhã từng câu
Giữ Ý lành thiện, chẳng lo Âu.
Thân Khẩu tự tốt, đâu lo phiền.

Học Phật trí tuệ, phải trước tiên.
Ứng dụng tu biết liền trọng tâm.
Nhìn vấn đề,Ý tỏ sai lẩm.
Muốn mở nút thắt, tìm đầu dây.

Viên An

__________________________________

Ai Cũng Có – Tiền Nghiệp Mang Mang Vác Gánh – Khẩu Nghiệp Do Ý…

Ai đều cũng có… nghiệp căn,
Hãy nhìn người để… ăn năn, tránh dần
Quán, suy mình được… phước phần
Đỡ ngu… chẳng đói nghèo, thân đủ đầy

Ai đều cũng có… hên, may
Thấy người hoạn nặn, chăm hay… thăm lời
Từ bi xin chớ… bỏ lơi
Biết đâu người trước, mai thời… mình phiên

Nghiệp tiền kiếp, gánh vác… duyên
Nhờ tu hiện tại… biến thiên, quả nhiều
Khiến cho… suy nghĩ thay chiều
Thiện lành… thân, khẩu ý đều… từ bi

Nghiệp tiền kiếp, gánh… vợi đi
Cũng nhờ sám hối… hành trì, tu chuyên
Oán thù, tà kiến nhiễu phiền
Quét dần bụi rỉ sét, điền… thanh tâm

Ý… làm chủ nghiệp, thậm thâm
Đầu không loạn, khẩu thân đâm… nhu hòa
Gặp ai chửi mắng… cười xòa
Dại gì ??? sân hận… khổ ta, nhọc lòng

Nghiệp do… ý khẩu thân tròng
Bịt tai, ngậm miệng là xong… chẩng phiền
Một lời ác trả… phước duyên
Đổ sông… tích lũy thiện hiền, bao năm

Khó nghe… ai cũng oán căm,
Mở lòng… chủ ý, hỏi thăm ân cần
Lấy nhu… hóa giải, cương dần
Nghiệp tiền tránh bớt. mang thân ta… người

Kinh răn… tịnh khẩu, kiệm lời
Quán suy sai đúng, trước thời… thiện lương
Được thua chi… lúc vô thường
Ăn năng, sám hối… biết lường kịp chăng

Kiếp người… có được khó khăn

tp

This entry was posted in Sách Truyện, Thơ Văn. Bookmark the permalink.